Nhìn hơi có triển vọng nha! Ám vệ vô cùng kích động, cực kì hi vọng tiếp theo Thẩm đại thiếu sẽ thâm tình nắm lấy bàn tay nhỏ bé, nói các câu cảm động trời đất như “Không có ngươi bên cạnh, sao ta có thể bình yên đi vào giấc ngủ”! Đương nhiên nếu Diệp cốc chủ có thể phối hợp mà e thẹn một chút sẽ tốt hơn. Hức hức hức loại chuyện này chắc phải có chứ!
Một khắc sau, Thẩm Thiên Phong xoay người về phòng.
Ám vệ đồng loạt tỏ ra thất vọng, vì sao có người không hiểu chuyện tình cảm như vậy.
Cuộc đời thật chẳng thú vị tẹo nào!
“Có cần ta hỗ trợ hay không?”. Hoa Đường hỏi.
“Ừ”. Diệp Cẩn gật đầu. “Ngày mai chúng ta cùng làm”
“Chíp!”. Cục Bông đứng bên cạnh con trai, cúi đầu ra sức mổ.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Chíp!”. Cục Bông rất sốt ruột, nó muốn viên ngọc tròn tròn kia.
“Ngoan, cái đó không thể chơi”. Thẩm Thiên Lăng ôm nó về. “Chúng ta không được phiền người khác”
“Chíp chíp!”. Cục Bông vùng vẫy không có hiệu quả, vì vậy ra sức duỗi chân.
“Không được làm rộn!”. Thẩm Thiên Lăng đặt nó lên bàn.
Cục Bông tức giận giậm chân một cái, vốn định biểu lộ một chút phẫn nộ, kết quả cái bàn trong nháy mắt gãy ra, ấm trà rơi loảng xoảng xuống đất, tiếng vỡ vụn vang lên khắp phòng.
Thẩm Thiên Lăng sợ ngây người!
Đây là kĩ năng cao cấp gì?
“…”. Cục Bông nằm sấp trên nắp ấm trà, ánh mắt cũng hơi mê mang.
“Sao vậy?”. Ám vệ nghe được động tĩnh xông vào, chỉ thấy trên đất hỗn độn, Thẩm Thiên Lăng đang trợn mắt há mồm nhìn tiểu phượng hoàng nằm trên đống vụn vỡ.
“Không bị thương chứ?”. Ám vệ vội vàng ôm tiểu phượng hoàng lên, kiểm tra trước sau một lần.
“Chíp!”. Chân Cục Bông hơi nhũn ra.
“Sao nó đột nhiên mạnh như vậy?”. Thẩm Thiên Lăng run rẩy chỉ vào cái bàn tan nát mà hỏi.
Ám vệ nghe vậy hít một hơi lãnh khí. “Là thiếu cung chủ làm gãy bàn sao?”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, tuy nghe rất lạ nhưng… là sự thật!
“Chíp!”. Cục Bông ra sức ngước đầu.
“Có phải sắp trưởng thành rồi không?”. Hoa Đường đứng ở cạnh cửa hỏi.
“Không đâu, lông vũ cũng chưa mọc nữa mà”. Diệp Cẩn ôm tiểu phượng hoàng vào lòng, dùng ngón trỏ cọ cọ thứ màu đỏ dính trên mỏ nó. “Các ngươi cho nó ăn cái gì vậy? Sao mỏ lại có màu này?”
“Chíp”. Cục Bông hít sâu một hơi, định nhào vào lòng Hoa Đường cọ cọ thứ mềm mềm kia.
Mặt Triệu Ngũ không cảm xúc, dùng hai ngón tay kẹp đầu nó, buộc chuyển hướng sang bên kia.
Cục Bông nản lòng, co lại thành một khối, ánh mắt hơi tiếc nuối.
“Có phải vì quả mọng này không?”. Ám vệ đột nhiên vỗ đầu một cái.
“Quả mọng?”. Diệp Cẩn nghe vậy cau mày.
Ám vệ xoay người chạy ra sân, cầm một quả vào. “Là cái này, hái trên núi”
“Chưa thấy bao giờ”. Diệp Cẩn nhìn Hoa Đường.
“Ta cũng không biết”. Hoa Đường quét mắt về phía ám vệ.
“Chúng ta lại càng không biết”. Ám vệ nhún vai tỏ ra vô tội.
Thẩm Thiên Lăng quả thật hết nói nổi. “Vậy mà các ngươi còn tuỳ tiện cho nó ăn!”
“Dù sao thiếu cung chủ cũng là bách độc bất xâm”. Ám vệ rất nghiêm túc. “Hơn nữa lực mạnh cũng không phải chuyện xấu”
“Đúng thế!”. Những người còn lại cũng tán thành. “Sau này nếu đánh nhau, một móng vuốt là có thể đá bay tuyết điêu, quả thật tuyệt vời!”
Cảnh này chỉ nghĩ tới thôi cũng rất kích động biết không! Vì vậy ám vệ lập tức cười hắc hắc, đồng thời vỗ tay nhiệt liệt.
Thẩm Thiên Lăng: …
Các ngươi có IQ chút được không?
“Ta sẽ giúp ngươi tra nguyên nhân, đừng lo”. Diệp Cẩn cũng nói.
Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Đa tạ”
“Mọi người giải tán hết đi”. Hoa Đường nói. “Ngày mai phối thuốc, nhớ tăng thêm phòng bị”
“Vâng!”. Ám vệ nhận lệnh.
“Chíp!”. Cục Bông cũng ngẩng đầu kêu một tiếng, cực kì nghiêm túc!
Tối hôm nay, Diệp Cẩn và Hoa Đường ở trong phòng chuẩn bị, Thẩm Thiên Phong và Triệu Ngũ ôm kiếm canh giữ trong sân, rõ ràng định thức trắng đêm.
Thời gian trôi qua thật chậm, đến nửa đêm cửa phòng mới bị đẩy ra.
“Thế nào?”. Triệu Ngũ đứng lên đón.
“Tàm tạm”. Đáy mắt Hoa Đường có chút mệt mỏi.
“Ta đưa ngươi về nghỉ”. Triệu Ngũ nắm tay nàng.
Ám vệ đồng loạt chậc lưỡi, Triệu Ngũ nhất định học trộm kinh nghiệm của Thiếu cung chủ mới nắm tay điêu luyện như vậy! Nhưng kể ra thì tình tiết nửa đêm nửa hôm, một nam một nữ, củi khô lửa bốc này… chúng ta quả thật không muốn xem chút nào đâu!
“Vậy bọn ta về trước”. Hoa Đường nhìn Thẩm Thiên Phong. “Cáo từ”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, đẩy cửa vào phòng.
Diệp Cẩn đang dọn bàn, thấy hắn vào thì hơi sững sờ.
“Ngủ đi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ở đây để ta làm cho”
Diệp Cẩn gật đầu, cũng không nhiều lời mà xoay người vào buồng trong.
Ám vệ nằm sấp trên nóc phòng rất thất vọng, thế mà lại không có hôn môi!
Còn không bằng chạy theo xem Tả hộ pháp và Triệu Ngũ.
Đúng là lỗ vốn!
Đêm nay, Thẩm Thiên Lăng cũng trăn trở. Cục Bông gục trong ổ, ngủ vô cùng say sưa.
Không biết bên trong Thiên Ổ Thuỷ trại thế nào rồi… Thẩm tiểu thụ ôm chăn thở dài, hoàn toàn không có chút buồn ngủ.
Một ngọn gió quét qua cửa sổ, ánh nến trên bàn lay động vài cái, cuối cùng tắt ngúm. Thẩm Thiên Lăng vừa chuẩn bị xuống giường tìm bật lửa thì bỗng nhiên bị bịt miệng. “Cướp sắc!”
Âm thanh quen thuộc này… Thẩm Thiên Lăng vui mừng quá đỗi, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy người đang mong nhớ ngày đêm.
“Trễ như vậy còn chưa ngủ, không ngoan”. Tần Thiếu Vũ bóp khuôn mặt Thẩm Thiên Lăng, đáy mắt tràn đầy ý cười.
“Sao ngươi lại về?”. Tim Thẩm Thiên Lăng gần như nhảy ra!
“Tiêu Triển lẻn vào Thiên Ổ Thuỷ trại, nói hôm nay Diệp Cẩn chế thuốc”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nội lực của ta chí dương, có thể ở lại giúp Diệp Cẩn”
“Nên hiện tại Tiêu Triển thay ngươi dịch dung ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, cúi xuống hôn nhẹ lên mặt hắn. “Nhớ ta không?”
“Đã nói là không được nghĩ mấy chuyện đó nữa mà”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ hắn. “Hiện tại chỉ cho phép nghĩ tới ta, không thì ta khóc cho ngươi xem”
Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, ngửa đầu hôn nhẹ lên cằm hắn.
Tần Thiếu Vũ ngậm môi Thẩm Thiên Lăng liếm liếm, sau đó lướt xuống, ngậm lấy hai thứ nhô ra trước ngực.