Đào Tiêu Đào đứng kiạ, ngoan ngoãn nhìn ông chú kỳ lạ trước mắt, mắt mờ thật to, bên trong lậ ngây thơ vô tội... Tầm nhìn, thật lâu sau, rụt cổ lại, Đào Tiểu Đào buồn bực nuốt nước miếng, chớp chớp mắt nói: "Cái đó, chú à, đây là đâu?

Chú mang cháu đến đây làm gì?" Tốt mắt, sợ hãi lại ngây thơ vô tội, tình lại chuyện đầu tiên hỏi đây là đâu, làm gì.... Giống như những đửa trẻ ngây ngô khác, giả vờ cũng không tệ lắm.

Đào Tiêu Đào nhin gã trước mắt, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, đây là người gây nên bóng mạ cả đởi mẹ sao? Đây là ác ma trong miệng dì Tiểu Vũ sao?

Tụy mẹ chưa bao giờ nói, nhưng nhờ đến Tiểu Vũ nhanh mồm nhanh miệng luôn không nhịn được coi chuyện sáu năm trước như một cậu chuyện cổ tích để cho nó nghe, trong truyện cô tích người này chính là ma quỷ, mà mẹ và bọn cô là thiên sứ gãy cánh, các cô và ma quỳ đấu tranh không ngừng, hơn nữa cuối cùng chính nghĩa đã chiến thắng ma quỳ.

Đào Tiêu Đào nó không phài là một đứa trè ngây thơ không hiểu biết, dì Đào Tiểu Đào nghi nó nghe không hiểu, nghĩ cô già vở tốt lắm, nhưng, nó nghe, đã đoán ra tất cả. 

Nhiều năm như vậy, nó luôn tường tượng mẹ rốt cuộc đang trốn tránh cái gi, bọn họ chuyển nhà hết lần này đến lần khác, nó luôn học trường tốt nhất, nhưng lại ờ một góc nhà đơn sơ tăm tối, nó không ngại chuyện này, nó chỉ

muốn biết mẹ luôn phải trốn cái gì, cho nên,

nhân lúc dì Tiểu Vũ hưng phấn nhất, nhát thời nói cho nó biết cái người đáng căm giận kia là Khải Tư. Hơn nữa nó đã tra ở trên mạng, lão già tên Khải Tư này, là một nguời chù nghĩa độc thân, nổi tiếng là nhà từ thiện ở Mỹ, nhiều lần trên báo chí đưa tin, ông ta quyên tiền ở Châu Phi, Đông Nam Á cho bọn trè.

Là một điển hlnh của loại người giả nhân già nghĩa.

Giống như đóa anh túc nhln qua xinh đẹp kiều diễm, mặt ngoài tuy đẹp, thật ra trong lòng lại

độc ác nhất. 

Vi khi mẹ ngủ với nỏ thưởng xuyên ngủ không ngon, phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ thống khô nhưng lại cắn răng chịu đựng, thường rơi vào một cơn ác mông đáng sợ cơ hồ không thể tình lại, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, toàn thân động cứng lạnh như băng, cau mày, thường khi nó  đánh thức mẹ thl khuôn mặt mẹ đều mê man, ánh mắt trống rỗng, thật lâu sao mới dịu lại.

Mà người trước mắt này, là người đã hại mạ đau đớn mà sợ hãi.

Càng đáng giận là, lão bắt nó đến đây, chắc là vì uy hiếp mẹ. Nó nhớ khi nó ngất đi đã bò vòng 

cổ lại đo, không biết đến khi nào cha nó mới phát hiện...

Tuy biết không có khá năng, nhưng nó vẫn mơ mẹ và cha sau khi kết hôn mới nhận ra, hi vọng hôn lễ quan trọng nhất trong cuộc đời mẹ sẽ không bị phá hòng...

Đáy mắt Đào Tiêu Đào hiện lên một tia lạnh lùng, nhưng rất nhanh thay bằng nụ cười ngây ngo.

Khuôn mặt đẹp như thiên sứ, ánh mắt trong sáng cùa nó, là vè ngụy trang tốt nhát.

Khái Tư nhìn đứa trẻ cơ hồ nhận được gen di truyền tốt nhất cùa sư tử và Hắc Để, khuôn mặt nó, xinh đẹp đáng yêu như tiều thiên sứ, da tay cùa nó, mềm nhẵn như sữa, hơn nữa còn trắng hồng, trong suốt. Một dôi mắt đen ngọc lưu ly, Đứa bé làm người ta động tâm như vậy, chỉ không biết chì số thông minh cùa nó là bao nhiêu, nếu nó cũng xuất sắc như mẹ nó thl thật hoàn mỹ. Nêu đứa trè này được hắn huấn luyện thành sát thủ độc nhất vô nhị, vậy thì, có khi càng hơn mẹ cùa nó.

Khài Tư nhln nó, đột nhiên có chút mong đợi.

Nhưng mà. nhtn bộ dáng ngây thơ vô tội cùa Đào Tiều Đào, Khài Tư lại lo nỏ không có ch! số thông minh và năng lực đặc biệt như sư từ.

Khải Tư vẫy tay với nó, dịu dàng nói: "Tiểu thiên sử, lại đây, để gia gia xem nào.”

“Gia gia?” Lần này Đào Tiểu Đào không giả bộ nữa, nó thật sự kinh ngạc vạn phần. Gia gia?

Lão có biết minh đang nói gl không. Nhưng Đào Tiểu Đào vẫn ngoan ngoãn bước đến, cúi đầu sợ hãi đứng đó...

Khài Tư nhln nó sợ hãi nhát gan, cười tận lực đến khi mình nhln dịu dáng mà vô hại, xoa đầu nó. Khải Tư ý tứ sâu xa nói: ‘Tiêu thiên sứ, đừng sợ, mẹ chưa nói cho con sao? Ta là cha nuôi của cô ấy từ bé, vài năm trước ta và mẹ con ý kiến bất đồng, mẹ con giận dữ bò ra ngoài, ta tìm mẹ con đã lâu, giờ tốt rồi, cuối cùng ta đã tìm được con, mẹ con lập tức cũng sẽ về. Một nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi."

Khải Tư nói xong, thiếu chút nữa rơi lệ.

Đào Tiếu Đào nhìn nụ cười dối trá thương tâm cùa lâo, trong lòng chán ghét ghê tờm, nhưng vẫn cười ngại ngùng mà mang theo cảm động, ánh mằt lấp lánh, sáng trong nhìn lão, cùng lão diễn cành tinh thản, ánh mắt trong suốt hòi: gưởi đúng là gia gia của con sao? Cha nuôi của mẹ?"

Khải Tư nhln bộ dáng tin tường cùa nó, càm khái nói: “Đúng vậy. Nơi này chính là nhà con, đừng sợ. Con muôn ăn ạl thl nói cho cô chú ờ

đây là được, bọn họ đếu đáp ứng con. Biết không?" 

Sắc mặt Đào Tiểu Đào ừng đỏ gật đầu, nhẹ^ giọng nói: “Dạ biết."

' Tốt lắm, Tiểu Đào." Khải Tư nhìn nó, hòa ái dễ gân nói: "Con và dì kia đi lên tầng tắm một cái, ngủ một giấc ngon, sau đó rời giường thỉ mẹ đã trờ lại, chúng ta cùng ăn tối được không?"

Đào Tiểu Đào nhảy cẫng nói: 'Mẹ cũng muốn đến đây sao? Con rất muôn gặp mẹ.”

Khải Tư nói nhỏ: “ừ, chờ một chút nữa. Giờ con lên giường ngoan ngoãn ngù một giấc đi. sau đó tỉnh lại sẽ nhìn thấy mẹ được không?”

Đào Tiểu Đào dùng sức gật đầu, ngây thơ vui vẻ nói: “Vâng vâng. Con đi ngay. Mẹ đến nhất định phải đánh thức con nhé.”

Khải Tư cười nói: "Nhất định rồi."

Ánh mắt Khải Tư nhĩn nó như đánh giá một món hàng, ước lượng xem nó có giá trị bao nhiêu, là giống cha nó, hay càng giống sự tử hơn.

Khài Tư nhin qua Anna một thán lừa đỏ gợi cảm nóng bòng, Anna không tinh nguyện bước đến, kéo tay Đào Tiều Đào, cố để bản thân nhln qua như đang binh tĩnh: “Anh bạn nhò, cô đưa cháu lên tầng trên.’'

Đào Tiều Đào thấy cô, không cam lòng, nhiên đáy lòng cười tà ác, trên mặt vẫn ngây thơ như cũ nói: “Vâng, dl xinh đẹp.”

Anna vốn vạnh phần ghét nó, nếu không phải Khải Tư yêu cầu, cô tuyệt đối không quan tâm nó, khỏng ngờ miệng Đào Tiểu Đào lại ngọt như vậy, nhất thời bị tiếng nói xinh đẹp cùa nó làm đắc ý, thậm chí còn vén mái tóc dài của cô, ngực ưỡn cao hơn.

Đào Tiểu Đào nhin cô, nghĩ một chút, người phụ nữ y phục đò này chính là người chuốc thuốc mê nó, dẳn nó đến đây.

Nêu không chình cô một chút, tựa hồ có điểm khó chịu.

Trên thực tế Đào Tiểu Đào còn chưa ngủ,

Đào Chi Yẻu lòng như lửa đốt đã vội chạy đến đây.

Ngày đó ra khỏi hôn lễ Đào Chi Yêu liền nhận được điện thoại của chồn tía và mèo đêm, mới nghe, chồn tla đã vội nói: "Sư tử, quạ đen xảy ra chuyên rồi, chúng tôi đã không lién lạc được với quạ đen vài ngày, mà gần đây Khải Tư hình như phòng bị với ba chúng tôi, có một ít hành động, tuy chúng tôi đều cẩn thận loại bỏ hoài nghi, nhưng chúng tôi không còn được tín nhiệm như trước nữa. Cô phải cản thận.”

Đào Chi Yêụ chỉ thản nhiên nói: “Chuyện này tôi biết rồi, Khải Tư vừa gọi điện cho tôi, các cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, bảo vệ nhà mình là điều quan trọng nhất. Quạ đen bị hắn bắt được ớ Los Angeles, tôi sẽ cứu cô ấy về.”

Các cô lên kế hoạch nhiều năm như vậy, A nếu như không thể bảo vệ Đào thị, vậy thì các cô sẽ trắng tay.

Chị quạ đen, chồn tía nghe xong, không còn lả một cô gái ngây thơ hay khóc như trước nữa, trầm ốn nói: “Cô đi đi. Sư tử, em gái tôi giao cho cô. Chuyện nơi này có ba chúng tôi bảo vệ, chờ cô trở về."

Đào Chi Yêu sâu xa nói: "Có lẽ, lần này cũng là một cái cơ hội, để tôi tiếp cận hắn, đến tập đoàn đế quốc của hắn lấy tài liệu mật, các cô đừng lo."

Sau khi Đào Chi Yêu cúp điện thoại vẫn cầu mong quạ đen không có việc gì, ít nhất chờ cỏ đen kịp.

Từ hổn lễ chạy đến, cô lên thắng máy bay đi San Francisco.

Nhln một góc trời bao la trước mắt, Đào Chi Yêu nhắm mắt lại, để bản thân hoàn toàn

** tỉnh táo.

Tưởng tượng khi hắn nhỉn thấy lời nhắn lại của cô thì giận đến mức nào, Đào Chl Yêu chua xót nghĩ, có thể, cô và hắn không còn tương lai nữa.

Xuống máy bay, Đào Chi Yêu dựa theo nơi Khải Tư nói đi đến.

Theo chỗ cũ như lời Khải Tư, là tòa nhà cũ trước kia giam giữ các cô. Dưới tòa nhà, là mật thất tối nghiêm, là phòng giam các cô dưới lòng đất. Là nơi các cô đám trẻ kia,! thiếu nữ, sát thủ, giống như động vật bị giam giữ! Cả đời không muốn trở ve nhà tù đó!

Khải Tư nhln một thân áo lụa trắng của cô, nói nhỏ: “Sư tử, vài nặm không gặp, con ngày càng đẹp. Đúng rồi, con còn đến sớm hơn dự tính của ta vài giờ, có thể nhìn ra, hai người này với con mà nói, rất quan trọng.

Đào Chi Yêu lạnh lùng nói: “Bọn họ đâu? Quạ đen và con tôi, bọn họ ở đâu?!”

Khải Tư không để tâm nói: "Quạ đen tự nhiên ở chỗ cô ta không nên trốn khỏi. Mà tiểu thiên sử đáng yêu kia, ta vừa mới nói chuyện phiếm với nó, lại nghĩ đến, nó có người mẹ xuất sắc như con, nhát định không kém cỏi, nếu nó cũng được huán luyện thành sát thủ, có phải sẽ vượt xa con không, tiểu sư tử thân yêu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play