Dạ Hoàng vừa dứt lời, Đào Chi Yêu thấy gương mặt của hắn dường như phóng đại trước mắt mình, còn cách khoảng vài centimet thì dừng lại, sau đó đôi môi đỏ tươi mờ ám phả ra hơi thở nóng bỏng trên mặt cô, mùi hương thơm má tphảng phất.
Đào Chi Yêu sợ đến nỗi lùi về phía sau từng bước, gương mặt đỏ bừng giống như những cánh hoa đào màu phấn hồng làm gương mặt tái nhợt ửng hồng như một quả đào. Gương mặt cô toát ra vẻ ngượng ngùng mà chín chắn của người phụ nữ đầy quyến rũ
Dạ Hoàng nhìn thấy vẻ mặt này của cô nhìn không chớp mắt, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười. Đôi mắt phượng hơi nhếch lên giống như một con hồ ly quyến rũ.
Dạ Hoàng vừa lòng nhìn cô, mỉm cười “Thì ra cô không ‘hiền’ chút nào, cố ý trong lúc vô tình để lộ ra vẻ quyến rũ chết người. Đúng rồi, cô gái nhỏ xinh đẹp, cô tên là gì?”
Đào Chi Yêu tức giận nói: “Đừng gọi tôi là cô gái nhỏ xinh đẹp. Xin gọi tôi là Somnus.”
“Somnus? Một đoá hoa anh túc…… Không tồi, không tồii…… cô gái xinh đẹp, tên này thật thích hợp với cô.” Những ngón tay thon dài lạnh lẽo của Dạ Hoàng mờ ám lướt qua trên mặt cô, giọng nói ngọt ngào ớn lạnh. “Cô sẽ trở thành hoa anh túc đẹp nhất nơi đây.”
Mặt Đào Chi Yêu không đổi sắc quay đầu sang hướng khác, tránh sự đụng chạm của hắn. Dạ Hoàng nhìn thấy dáng vẻ kiên cường của cô, cười càng tươi hơn.
Lúc đầu bị Hắc Đế ép dạy dỗ cô, hắn cảm thấy có chút không tự nguyện, nhưng giờ đây hắn thật sự có “hứng thú” với cô.
Cô giống như một con mèo hoang nhỏ, mà hắn lại thích “chinh phục” những con mèo hoang.
Hơn nữa việc huấn luyện những con mèo hoang thành hồ ly quyến rũ có sức hấp dẫn mãnh liệt đối với hắn.
Dạ Hoàng xoay người trong nháy mắt đã trở lại vị trí ban đầu, vỗ tay, hai người đàn ông lực lưỡng dữ tợn xuất hiện từ bên cửa hông đi đến trước mặt cô, một người nắm tóc khiến cô ngẩng đầu lên, còn người kia nắm chặt hai vai không cho cô cử động, cả người như đông cứng lại.
Dạ Hoàng nhìn cô đang nhăn mặt đau đớn, giống như nhìn thấy một sự kiện rất kích thích, che miệng cười “Cô gái xinh đẹp, đây là bước đầu tiên của cuộc huấn luyện. Không phải tôi không thương cô, nhưng mà…” Dạ Hoàng nheo mắt lại “Đó điều là những việc cô nên trải qua, nếu không, tôi không bảo đảm cô có thể còn sống bước ra ngoài.”
Nói dứt lời, Dạ Hoàng mờ ám nháy nháy mắt với cô.
Chỉ trong nháy mắt, con ngươi như viên kim cương sáng lấp lánh bắn ra những tia sáng sắc bén và mãnh liệt biến mất. Thay vào đó là một vẻ tươi cười kiều mỵ không chê vào đâu được.
Đào Chi Yêu ngẩng đầu nhìn cơ thể mảnh mai của hắn đang uyển chuyển bước tới gần, dáng đi giống như một thục nữ trong giới thượng lưu.
Mỗi cái cau mày, xoay người, mỗi cái giơ tay nhấc chân, thậm chí mỉm cười, đều vừa chuẩn, mỗi một động tác, mỗi ánh mắt đều mê hoặc quyến rũ không bút nào tả xiết.
Trong đầu Đào Chi Yêu vừa nghĩ đến hai chữ yêu tinh. Người đàn ông này, còn có sức hấp dẫn hơn cả phụ nữ, lúc giơ tay nhấc chân hay lúc mỉm cười đều rất thu hút. Dạ Hoàng không chỉ có sức hấp dẫn đầy ma lực với đàn ông, ngay cả trái tim của phụ nữ cũng không nhịn được run lên vì hắn.
Đào Chi Yêu bị vài người đàn ông lực lưỡng mặt lạnh như tiền ép phải đi phía sau hắn, bước lên cầu thang. Phía trên cầu thang, là một đại sảnh rộng lớn huy hoàng. Đào Chi Yêu có cảm giác như mình đang lạc bước vào một thế giới khác, một toà lâu đài của các vị quý tộc Âu Châu thời cổ xưa.
Dạ Hoàng dẫn cô đi đến trước cửa, khom người chào theo kiểu quý tộc thời xưa, cười quyến rũ “Cô gái xinh đẹp, hoan nghênh cô bước vào thế giới của chúng tôi.”
Cửa chợt mở ra, dù Đào Chi Yêu đã trải qua cuộc sống giống như địa ngục trần gian trước kia, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng đang xảy ra trước mắt, trong đầu không nhịn được nảy sinh ra một cảm giác… Đó là khiếp sợ!
Nơi đây, cuối cùng là một địa ngục trần gian, hay là chốn thiên đường?
Ở bên ngoài nhìn lướt qua trước mặt, tất cả đều rất bình thường, chẳng qua là bên trong xa hoa lãng phí, tráng lệ hơn gấp trăm lần so với bên ngoài, trang sức hoa lệ, khí cụ có thể so sánh với hoàng cung, làm sau khi xem xong Đào Chi Yêu mới nhớ ra đã từng dẫn Đào Tiểu Đào đến rạp chiếu phim xem bộ phim [Đằng sau vẻ đẹp tuyệt thế] ngay sau khi thấy vẻ đẹp quen thuộc, đúng lúc đó vương tử điện hạ đến cung điện rộng lớn lộng lẫy kia tham gia vũ hội hóa trang.
Những người đàn ông bên mặc giống bá tước cao quý của hoàng thất châu Âu, mang những mặt nạ khác nhau, cầm trong tay chiếc cốc lưu ly có chân dài, chất lỏng màu đỏ bên trong phát ra ánh sáng trong suốt.
Mà phụ nữ bên trong cũng ăn mặc cao quý như công chúa, lộng lẫy mà xinh đẹp lạ thường, cũng mang theo mặt nạ đủ các màu sắc, nhìn lướt qua giống như ôm đàn tỳ bà che mặt nửa khuôn mặt, càng có thêm sức quyến rũ.
Ngay cả cái nhăn mày hay nụ cười đều giống như đã được huấn luyện kỹ càng, cười thật tự nhiên, trong mắt như sóng vỗ, phong tình vạn chủng, quyến rũ vô cùng. Các cô ở trong vòng vây quanh của đàn ông, vừa trêu đùa vừa thỏa mãn các yêu cầu của bọn họ.
Hôn môi, ôm…… Thậm chí nhiều hơn nữa……
Dạ Hoàng đứng ở bên cạnh, khóe môi mang theo nụ cười kiêu ngạo, nhìn Đào Chi Yêu ngây ngốc, vô cùng đắc ý nói. “Những người đàn bà này đều bị đưa đến nơi này, cho chính tay ta dạy dỗ nên, xem ra cũng không tệ lắm.”
Đào Chi Yêu hoàn toàn không có nghe được hắn đang nói cái gì, giờ phút này, trong bụng cô giống như bị người khác mang tất cả ruột cuốn lại một chỗ, lấy tay giữ chặt chỗ tê dại, cảm giác buồn nôn từng trận từng trận một kéo đến. Đào Chi Yêu nghĩ rằng sẽ phun ra, nhưng lại chỉ có thể nôn khan, thế nào cũng không phun được.
Đúng như sự tưởng tượng của cô, nơi này hoàn toàn không có vẻ đẹp lộng lẫy yên lặng như bề ngoài của nó, cũng không phải như cô tưởng, cô đi nhầm vào chỗ người ta đóng phim.
Trong đại sảnh của buổi tiệc rượu cao quý kia, có một đài cao, có vài phụ nữ bị trói ở trên cây sắt tròn, váy trên người có vẻ như ôm lấy cơ thể họ, mỏng và trong suốt, dường như thấy được qua lớp vải mỏng manh kia nước da trắng muốt, đẫy đà, thân thể tươi trẻ tuyệt vời của các cô dưới lớp vải mỏng như ẩn như hiện, tóc cũng hơi hơi hỗn độn, nhìn qua mị hoặc đến cực điểm! Cũng lẳng lơ dâm đãng đến cực điểm!
Những thứ này không chỉ có Đào Chi Yêu không thể chịu đựng được, rõ ràng là một tiệc rượu cao quý thanh lịch, trên đài cao kia đã có ba người đàn ông khuôn mặt dữ tợn, dường như là bị người đàn ông trung niên gian ác kia ép buộc, ba người bọn họ một tay giơ roi lên, từng roi từng roi đánh vào thân thể mềm mại của những người phụ nữ kia.
Những người đàn ông vừa quất vừa hưng phấn mà hô: “Kêu đi!! Kêu đi! Mau kêu đi!”
Những người phụ nữ này cũng phối hợp nũng nịu rên rỉ, âm thanh mềm mại đáng yêu vang lên cùng với tiếng la đau đớn, có thể nói là, trước chịu ngược sau hưởng thụ, thanh âm rên rỉ không ngừng được phát ra.
Nghe được những âm thanh rên rỉ kia làm cho những đàn ông kia càng them hưng phấn, roi trong tay liên tục được vung lên.
Mà dưới đài cao này ngoài những người mặc Âu phục giày da, quần áo cổ điển, còn có nhóm cả trai lẫn gái quần áo chỉnh tề đang nghỉ ngơi thư giãn, bọn họ vừa uống rượu vừa hài lòng nhìn lên trên đài, dường như đang thưởng thức một cảnh đẹp. Thậm chí có khi còn phát ra tiếng cười sung sướng.
Đào Chi Yêu cũng không nhìn được nữa, cô chỉ cảm thấy nhưng người đàn ông biến thái đó mỗi cái quất đều đánh vào trên người cô, lục phủ ngũ tạng giống như bị đảo lộn, muốn đem tất cả những gì trong dạ dày phun ra hết, may mà hôm nay Đào Chi Yêu chưa kịp ăn cái gì, trong dạ dày đều trống rỗng.
Mấy kẻ đàn ông đang lúc lắc mông kia ở trong mắt Đào Chi Yêu chỉ giống như yêu nghiệt ở trong địa ngục thối nát.
Nhìn dáng người của một trong ba người đã muốn biến dạng, thắt lưng mỡ chảy ra như nước, vừa cười đến thất thanh, dường như người đàn ông trước mắt rất kích động, quyến rũ lên tiếng nói:“Ai da, Trần lão tổng, ông xuống tay cần phải chú ý cho kỹ. Quy củ này của chúng ta ông cũng biết, một roi không thấy máu một trăm vạn, có máu phạt gấp ba, nếu ông không cẩn thận đánh chết người thì phạt gấp mười.”
“Đã biết đã biết, Dạ Hoàng, bình thường ngươi cũng không có quản ta đùa như thế nào.” Trần lão tổng cười dâm đãng nói.
“Ui,” Dạ Hoàng giống như làm nũng nói:“Tôi không phải là thương xót tiền của ngài sao? Ngài đùa hết sức đi, vui chơi thoải mái…… mấy em này vẫn là xử nữ đấy, nếu chơi mệt, không bằng vào trong phòng vui vẻ đi……” Dạ Hoàng cười quyến rũ.
Ngoài Trần lão tổng còn có mấy người đàn ông đứng ở quầy bar vui vẻ lớn tiếng nở nụ cười. Bọn họ đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của Dạ Hoàng.
Một lần phá thân trị giá năm trăm vạn.
Cho đến lúc này, Trần lão tổng đột nhiên phát hiện Đào Chi Yêu đứng ở một bên tay chân lạnh như băng, khuôn mặt có chút ngây ngốc, nhưng vẫn như cũ chống đỡ không cho bản thân gục ngã.
Trần lão tổng hơi hơi ngẩn người, sau đó cười cười, nói với Dạ Hoàng.
“Dạ Hoàng, người mới đến hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT