Sư Tử bị Khải Tư đưa đến một căn phòng quen thuộc, tối đen không có lấy một tia sáng nào. Mỗi lần bước
chân vào đây, Sư Tử đều cảm thấy giống như bản thân mình đang tiến vào
cửa địa ngục, và mỗi lần bước ra khỏi nơi này, cảm giác của cô như vừa
bị lăng trì và chết thêm một lần nữa. Vừa bước vào phòng, đóng cửa lại,
Sư Tử vẫn đứng yên tại đó, quần áo cũng không cởi ra bởi vì Khải Tư
thích tự tay cởi quần áo của cô. Hắn thích giống như một con thú hoang
tự mình xé nát tất cả quần áo trên người cô. Hắn tưởng tượng mình là một con dã thú, thoả thích phát tiết thú tính của hắn trên thân thể cô.
Trong lúc này cô đành phải chấp nhận không thể làm gì khác hơn. Cô còn chưa
có đủ năng lực để phản kháng, nhưng sẽ có một ngày cô trở nên mạnh mẽ,
cô nhất định phải đòi lại tất cả những gì mình đã mất. Đó là sự tự tôn,
linh hồn, và nhất là tự do….cô thề với lòng mình cho dù có chết cô cũng
phải đòi lại tất cả.
Vì thế cô chẳng buồn nhấc tay. Quả nhiên
đúng như vậy, sau khi Khải Tư bật ngọn đèn mờ nhạt duy nhất trong phòng
lên liền vội vàng đi đến bên cô, hắn giống như một con thú hoang xé hết
quần áo trên người cô.
Quần áo bị xé nát rơi rụng tơi tả trên mặt đất, trên mặt Sư Tử dường như phảng phất một nụ cười yếu ớt, vỡ vụn trên mặt đất.
Sư Tử đã sớm chết lặng. Sau khi tiến vào căn phòng này, cô chưa từng mặc
lại bộ đồ cũ đi ra. Khải Tư đã sớm chuẩn bị sẵn những bộ quần áo mới vừa vặn với thân người cô.
Sư Tử thật sự không hiểu? Tại sao lại là
cô? Hết lần này tới lần khác đều nhất định phải là cô? Khải Tư quá biến
thái gần như mê luyến việc muốn hành hạ cô.
Quần áo trên người
nhanh chóng bị cởi sạch, Khải Tư nhìn những vết thương lớn nhỏ trên
người cô, hắn phát ra một trận cười kỳ dị, dâm đãng.
Thật ra thì, sau khi ngược đãi và tra tấn cô, hắn đều tìm bác sĩ và thuốc trị thương tốt nhất để chữa trị cho cô, làm cho làn da cô trở nên trắng nõn, mềm
mại như làn da của trẻ con. Nhưng vết thương của Sư Tử là những tổn
thường sâu trong nội tâm, cho dù thuốc có tốt mấy cũng không thể chữa
khỏi. Vì thế có đôi khi cô không thèm đi gặp bác sĩ, cô tình nguyện để
lại những vết sẹo trên người mình để nhắc nhở bản thân về tất cả những
sỉ nhục đã phải trải qua.
Nhắc nhở bản thân phải kiên cường tiếp
tục sống, nhắc nhở chính mình phải giết tên ác ma này. Không chỉ vì bản
thân mà còn vì những cô nhi đáng thương mà ông ta sẽ nhận nuôi dưỡng sau này.
“Sư Tử, con thật sự không ngoan…” Khải Tư chậm rãi dùng tay ma xát lên miệng những vết thương nhỏ dài chằng chịt lên nhau vẫn còn
ửng hồng trên người Sư Tử, sau đó hung tợn cắm những móng tay nhọn hoắc
vào chúng. Khiến những vết thương vừa mới đóng vảy chưa lâu đã bị chảy
máu thêm lần nữa.
“A…” Sư Tử không tự chủ kêu lên, cô cắn chặt môi dưới, không muốn phát ra một tiếng rên nào nữa.
Nhưng cô càng không chịu khuất phục càng khơi dậy ham muốn chinh phục của Khải Tư.
Hắn càng cười điên cuồng hơn, những móng tay thật dài càng đâm sâu thêm vào da thịt Sư Tử.
Khải Tư giống như đã trêu đùa chán chê, bắt đầu cúi người xuống, vừa thân
mật hôn lên vành tai cô vừa lạnh lùng ác độc nói “Sư Tử, hôm nay chúng
ta chơi một trò khác thú vị hơn nhé”
Hắn vừa nói xong, Sư Tử còn
chưa kịp nhắm mắt lại, đã bị hắn kéo một cái. Sư Tử chật vật ngã xuống
mặt đất, miệng vết thương trên lưng vì bị lôi kéo mà tràn ra máu, từ từ
chảy ra ngoài. Vài giây sau, hai tay của Sư Tử đã bị bẻ ngoặt ra sau
lưng, Khải Tư nhanh chóng dùng còng khóa chặt hai tay cô lại. Động tác
này rất thành thạo giống như đã thực hiện hơn trăm ngàn lần rồi.
Sư Tử cứ duy trì tư thế cứng ngắc đó, chỉ lát sau, hắn đã ném cô lên giường.
Tiếp đó, Sư Tử không cần suy nghĩ cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Quả nhiên, âm thanh từng đợt da thịt vỡ nứt ra. Đó là roi làm từ da của
những con trăn lâu đời nhất giữa dòng sông Amazon. Giờ phút này đây, nó
đang hung hăng quất từng nhát từng nhát một lên người cô.
Lúc đầu Sư Tử bị đau, khẽ rên lên một tiếng, tiếng rên này khiến cho Khải Tư đã điên cuồng khát máu càng thêm điên cuồng hơn, hắn càng hưng phấn dùng
roi ra quất mạnh vào cô, tra tấn cô.
Máu từ vết thương vốn đã chảy ra nay càng thêm đau rát, cơ thể giống như nứt ra từng tấc từng tấc một.
Sư Tử nở nụ cười đau thương, nụ cười của cô quá đỗi ảm đạm, không có bất
kì cảm xúc nào hết. Chẳng lẽ cả đời cô đều phải trải qua sự nhục nhã như thế này sao? Không, tuyệt đối không, cho dù có chết, cô thà chết, bằng
mọi cách cũng phải thoát khỏi cơn ác mộng này. Cô phải sống thật tốt, cô muốn cùng với một người bình thường cùng nhau trải qua cuộc sống yên
bình như một người bình thường nhưng vô cùng hạnh phúc.
Sư Tử âm
thầm cắn răng chịu đựng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, không còn
cảm thấy đớn đau. Một ngày nào đó, một ngày nào đó cô nhất định phải
trốn khỏi địa ngục này, trải qua một cuộc sống của người bình thường,
biến mất giữa biển người mênh mông để cho bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không tìm thấy cô.
Sư Tử sớm biết rõ thói quen của hắn, từ đó về sau
không hề rên lên một tiếng, lgiống như một con rối gỗ không có sinh
mạng, không có máu thịt, nằm cứng đơ ở đó. Với một tư thế nhục nhã nằm
phủ phục trên chiếc giường trắng như tuyết.
Sư Tử mê man mở hé hai mắt, chỉ thấy từng giọt từng giọt máu tươi thấm đẫm trên chiếc giường trắng như tuyết.
Sau mỗi lần tra tấn cô, hắn đều giữ lại khăn trải giường dính đầy vết máu,
bởi vì hắn sẽ cảm thấy rất hưng phấn khi nhìn thấy chúng.
Khải Tư thường ôm cô hôn điên cuồng, nhưng không thể làm bất kì chuyện gì khác, bởi vì hắn là một kẻ bất lực. Vì vậy hắn chỉ còn biết đánh cô, hành hạ
cô, thậm chí dùng sáp đèn cầy nóng bỏng nhỏ từng giọt trên da thịt cô.
Có đôi khi hắn dùng dao cắt từng chút từng chút trên làn da mềm mại của
cô, miệng của những vết thương này rất nhỏ, nếu không để ý kỹ sẽ nhìn
không ra, sau đó hắn nhỏ nước muối lên chúng, sự đau đớn làm cô muốn
chết đi.
Chỉ cần làm cô đau đớn, ông ta sẽ nghĩ ra tất cả biện
pháp để thực hiện, bởi vì khi nhìn thấy vẻ đau đớn của cô, ông ta cảm
thấy rất thỏa mãn.
Không biết đã trãi qua bao lâu, Sư Tử chỉ cảm giác được toàn thân tê dại, đau đến nỗi giống như đã mất hết cảm giác.
Hắn biết rõ đã đến thời điểm thích hợp, làm cho cô đau chết đi sống lại nhưng tuyệt đối không để cho cô ngất đi.
Sống không bằng chết. Cảm giác muốn sống nhưng giống như mình đang ở địa
ngục. Cô muốn chết nhưng ngay cả quyền được chết cũng không có.
Trong lúc Sử Tử nghĩ cuộc tra tấn hôm nay đến đây đã chấm dứt, nhưng Khải Tư
lại không nghĩ như vậy. Không biết từ đâu hắn lấy ra một cái xe kéo nhỏ
đẩy những công cụ gì đó đến gần, cho tới khi đến cạnh Sự Tử mới dừng
lại.
Sư Tử lo lắng nhẹ nhàng mở mắt ra, cô nhìn thấy vẻ mặt của
Khải Tư trong ánh đèn mờ nhạt đang toả ra ánh sáng kì dị. Loại hưng phấn này cô ít khi nhìn thấy.
Cô đột nhiên nhớ lại câu nói trước đó của hắn “Sư Tử, hôm nay chúng ta sẽ chơi trò khác thú vị hơn”.
Sư Tử bỗng nhiên cảm thấy lạnh giá, nhưng vẫn nhắm chặt hai mắt lại nhu cũ chấp nhận số mệnh của mình.
Có một ngày nào đó, ta sẽ đem tất cả những thứ ngươi đối xử với ta hôm nay trả lại cho ngươi. Sẽ tự tay giết ngươi. Sư Tử tự nhủ trong lòng, nhưng không để lộ ra chút biểu tình nào.
Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, Khải Tư đột ngột mở còng trên tay cô.
Cổ tay bởi vì bị khóa chặt đã lâu trở nên đỏ ửng, thậm chí có chút máu rỉ ra.
Sử Tử còn chưa kịp suy nghĩ thêm, rất nhanh phát hiện hai tay hai chân
mình bị trói chặt vào thành giường, tư thế giống như hình chữ nhân (1).
Nhìn cô lúc này, thương tích đầy mình đang nằm trên giường, giống như
con kiến đang bò trên chảo nóng, cô muốn vùng dậy để làm giảm bớt sự đau đớn nhưng hai tay hai chân bị trói lại, không thể cử động được.
Thật đau đớn và thống khổ. Những giọt mồ hôi từ trên trán Sư Tử thi nhau
chảy xuống như mưa, vì toàn thân cũng bị đau nên mồ hôi tuôn ra cùng
mình.
Sư Tử quay đầu lại, hung hăng trừng mắt, liếc ông ta một cái, ý hỏi ông ta muốn làm gì.
Rất nhanh cô đã có câu trả lời.
Khải Tư nhìn cô cười tà ác, hình như hắn muốn lật thân thể cô lại.
Khải Tư cầm trong tay một vật gì đó giống như kim châm đi tới bên cô, nhìn những vết roi khắp cả người cô đang rỉ máu.
Hắn vừa vuốt ve, vừa tỏ vẻ si mê nói “Alice, Sư Tử nhỏ bé của ta… Từ hôm
nay trở đi con chính là Sư Tử của ta. Ta sẽ giúp con tự tay xâm lên lưng một hình Sư Tử đại biểu cho con.”
Nghe hắn nói, dù cho Sư Tử có
ngốc thế nào cũng hiểu được chuyện gì sắp xảy ra, tên khốn kiếp này muốn tự tay khắc lên lưng cô một biểu tượng hình Sư Tử.
Sư Tử không
nhớ mình đã cắn răng bao nhiêu lần, kiên trì chịu đựng bao lâu, chỉ biết đó là lần duy nhất cô ngất đi, rồi sau đó từ từ tỉnh lại, rồi tiếp tục
ngất đi, cứ như vậy lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần. Hắn chính
là muốn nhìn thấy cô như vậy, muốn chứng kiến bộ dáng sống không bằng
chết của cô, như thế hắn sẽ càng thêm vui vẻ, hưng phấn.
Lưng cô
càng đau rát như lửa đốt, hắn càng xâm thêm mạnh tay, Sư Tử hiểu rõ,
hình xăm này sẽ ở mãi trên lưng, nó sẽ đi theo cô suốt đời. Cả đời cô
cũng sẽ không thể thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này.
Cho dù sau
này cô có thể thoát khỏi hắn, nhưng trong lúc tắm rửa nhìn thấy hình xâm này sẽ làm cho cô không ngừng nhớ lại cơn ác mộng mà hắn đã tra tấn cô, chơi đùa với thân thể của cô.
Đau… Đau quá… Vì sao lại đau đớn giống như đang ở địa ngục? Đau giống như sắp chết đi được?
Có ai không, có ai tới cứu cô không?
Cô đã trưởng thành trong cái địa ngục như vậy, tất cả những điều xảy ra
nói cho cô biết một sự thật…. Thế gian này đều là lạnh lùng và tuyệt
vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT