Còn chưa tỉnh lại, còn chưa thể thở, còn chưa mở mắt ra, khóe mắt đã tràn ra nước mắt chua xót.

Tiếp theo, là một trận ho khan kịch liệt, Đào Chi Yêu ho khan, cả người như bị ngâm trong nước đã lâu bỗng có thể thở được, từ từ hồi phục lại.

Mọi người vốn đau thương khóc rống bên cạnh, nghe tiếng này, nhất thời cả kinh đổ về bên giường, Dạ Phong và chồn tía đến kiểm tra trước tiên.

“…Tim đập rồi, huyết áp bình thường.”

Sau khi hai người nói xong, đều ngạc nhiên nhìn nhau, trăm miệng một lời lẩm bẩm nói: “Kỳ tích, kỳ tích!! Ông trời, cô ấy có thể sống lại đúng là không thể tin nổi.”

Nhưng mà, khác với sự vui mừng của mọi người, Đào Chi Yêu vẫn không mở mặt, dù đã sống lại, nhưng cô vẫn nhắm chặt mắt lại, không mở miệng nói chuyện, cũng không mở mắt nhìn mọi người, chỉ là khóe mắt vẫn lưu lại nước mắt lạnh băng và nóng hổi.

Đầu tiên mọi người cao hứng vui mừng mà khóc, vẫn vây quanh cô, nhẹ giọng gọi tên cô, để cô tỉnh lại.

Dần dần, lại phát hiện có chút kỳ lạ, người vừa mới sống lại từ cõi chết, lại không vui mừng, cũng không mở mắt mà lại rơi lệ bi thương.

Đào Tiểu Đào vẫn nắm tay cô, thấy mẹ khác thường sau khi tỉnh lại, mừng rỡ lúc trước dần dần bị thay bởi lo lắng, Đào Tiểu Đào leo lên giường, nhẹ nhàng dựa vào hai má cô, ôm cô, dè dặt hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Nước mắt của mẹ, còn đau hơn là để than lửa lên tay con gấp trăm lần. Mẹ, mẹ còn đau à? Con ôm mẹ, có ấm hơn không, có bớt đau không?”

Nghe tiếng nói của Đào Tiểu Đào, cuối cùng Đào Chi Yêu cũng mở hai mắt ra, hai mắt cô mở to, nhưng bên trong lại mờ mịt, dù có điểm nhìn, lại không có mộ tia tình cảm, càng không ngừng rơi lệ.

Đào Tiểu Đào nhẹ nhàng hôn cô, “Mẹ đừng khóc.”

“Bảo bối……” Đào Chi Yêu cuối cùng không thể trầm mặc được nữa, nhớ đến nó nghĩ cô đã chết, lòng Đào Chi Yêu đau xót không thôi. Khi nó nghĩ mình đã hoàn toàn mất mẹ, khóc thương tâm như thế, vẫn cầu xin cô đừng bỏ nó.

“Mẹ đồng ý với con…… Mẹ tuyệt đối sẽ không con lại một mình, trước kia không, về sau cũng sẽ không, bảo bối.” Đào Chi Yêu mở mắt ra, ôm lại nó.

Vì sao lại đau như thế? Vì sao trái tim lại đau như thế?

Vì sao muốn mình cô tỉnh lại, Nguyệt, không biết là anh tàn nhẫn, hay là quá thiện lương?

Hai mẹ con ôm nhau khóc hồi lâu, những người khác đều cay mũi, nhìn một màn trước mắt, nữ đều khóc, nam thì ngửa đầu dùng sức không cho nước mắt tràn ra, không biết qua bao lâu, hai mắt trống rỗng của Đào Chi Yêu cuối cùng đã có điểm tụ.

Thật lâu sau, cô bỗng bình tĩnh lại, miễn cưỡng chống người ngồi xuống, mọi người đều kích động chạy đến nâng cô dậy.

Mèo đêm nhìn cô, lo lắng nói: “Sư tử, cô muốn gì? Cô nói đi chúng tôi sẽ chuẩn bị cho cô.”

Đào Chi Yêu hít sâu một hơi, cuối thản nhiên nói: “Tôi muốn gặp anh ấy. Anh ấy đâu? Đưa tôi đi.”

“Cái này……” Mọi người nhìn nhau thật lâu, trong lúc nhất thời, tất cả đều cúi đầu, cuối cùng thở dài một tiếng, im lặng không nói gì.

“Làm sao vậy? Vì sao không đưa tôi đi?” Tuy đã biết kết quả, nhưng Đào Chi Yêu vẫn làm bộ như không hỏi, Cuối cùng Dạ Phong chần chừ rồi nói: “Biết hai người đều cố chấp như nhau, sợ chúng tôi nói gì lúc này cô cũng không nghe. Bá tước đại nhân ngài ấy……” Dạ Phong dừng một chút, nói tiếp: “Quên đi, tự cô xem đi.”

Chồn tía cả giận nói: “Lúc này, sao có thể để sư tử nhìn anh ta?! Sư tử vừa mới tỉnh lại, thân thể còn chưa được kiểm tra, làm việc tùy tiện như thế, có chuyện gì xảy ra, ai chịu trách nhiệm?”

Dạ Phong gầm nhẹ nói: “Sớm muộn gì cũng biết, tính họ, cô còn không hiểu à?” Chỉ cần là chuyện đã quyết, dù là ai, dù là việc gì cũng không thể kéo lại.

Chồn tía nhìn Đào Chi Yêu một cái, sao cô lại không hiểu chứ?

Vừa ngốc vừa quật cường, lại chọn cái chết chứ không muốn để Khải Tư dùng cô uy hiếp họ.

Ngày đó bọn họ nhìn cô cắt dây thừng mà cũng không dám tin, cứ như vậy mà rơi xuống vực sâu kia, biến mất trước mắt bọn họ. Hơn nữa khi rơi xuống biển, đầu cô lại rơi xuống trước, đập vào đá san hô, nhất thời chảy máu không ngừng, lập tức hôn mê, nhưng vẫn trôi theo dòng nước biển. Thấy cô rơi xuống biển, lúc này, Dạ Phong, Dạ Lang liền tiến lên bắt Khải Tư, hai tên áo đen cuống cuồng, sợ đến mức ngã cả xuống vách núi đen. Dạ Hoàng ôm chầm lấy Cung Nhã Thương đang muốn nhảy xuống.

Trong lúc nhất thời, mọi người hận Khải Tư đến cực điểm, quạ đen Tô Tiểu Vũ nhát gan sợ phiền phức nhất, lần đầu tiên trở nên lãnh huyết tàn khốc đứng dậy, cầm thanh kiếm vừa mới uy hiếp Cung Nhã Thương kia, muốn đâm thẳng một đao giết chết Khải Tư, muốn chấm dứt thật nhanh, nhưng hồ ly bỗng ngăn quạ đen lại.

Ánh đao lạnh thấu xương, ánh mặt trời làm mắt mọi người đau đớn, bên trong tất cả đều là nước mắt, quạ đen vừa khóc vừa giãy giụa giận dữ nói: “Buông ra, buông, để tôi giết chết lão ta, giết tên ác ma này!”

Hồ ly ôm chặt lấy cô, vừa khóc mắng: “Cô đã quên lời sư tử nói sao? Chúng ta không được giết người, không được để hai tay dính máấu, phải để hắn bị trừng trị nghiêm khắc dưới pháp luật, nếu cô giết hắn, thì có khác gì hắn, cô muốn phạm vào mong ước của sư tử sao?!”

Quạ đen tuy căm giận không cam lòng, nhưng vẫn buông hai tay ra, thanh kiếm rơi xuống đất.

Mọi người phân công nhau hành động, đoàn người lập tức xuống biển tìm người cứu người, mọi người cũng đưa Hắc Đế đi viện cấp cứu. Còn có vài người gọi cho cảnh sát quốc tế, đem Khải Tư lên máy bay đi nhận hình phạt thích đáng.

Khi mọi người tìm được Đào Chi Yêu bên dòng nước xoáy, đầu cô chảy máu không ngừng, mạch đập yếu ớt, uống nhiều nước đến mức phổi sưng lên, nước xung quanh đều nhiễm máu, hô hấp đã ngừng, liền được ngay đưa đến bệnh viện tốt nhất, để hai người xuất sắc kia hợp lực chẩn trị, nhưng duy trì ba ngày, vẫn không thể cứu được cô.

Nhưng, khi mọi người nghĩ cô đã chết, cô bỗng sống lại.

Tuy mọi chuyện xảy ra thật thần kỳ, nhưng, cô có thể sống lại, đã là an ủi lớn nhất rồi, chuyện khó hiểu hay không cũng không quan trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play