Đào Chi Yêu bỗng lấy một con dao nhỏ từ cánh tay trái xuống, chỉ chốc lát sau, đă cắt đứt dây thừng trội chặt hai tay, nhẹ rơi xuống đất, vuốt vuốt chồ cổ tay bị trói, Đào Chi Yêu đi một vòng trong phòng, khi đến cửa sau, liền có một tên ạó đen bỗng mở cửa cảnh cáo nói: "Đào tiểu thư, trước khi Khải Tư đại nhân rời đi cổ dặn, dù ngài ấỵ mặc cô làm gì bên trong, nhưng không thề rời phòng nửa bước, nếu không, đừng trách chúng tôi không khách khí."

Đào Chi Yêu thản nhiên cười nói: “Yên tâm, tôi hiểu mà." Đào Chi Yêu sờ sờ cái mũi, lại đi vào trong phòng, nhìn bốn phía xung quanh, phòng này thật đúng lả xa hoa a, không phải chỉ lớn bình thường, mà là cái gì nên có cũng đểu có.

Đào Chi Ỵêu nhìn vị trí của Khải Tư ban nãy, nơi đó hắn vừa tự pha cà phê, tính Đào Chi Yêu vốn thích yên bình, cô tự nhiên biết bên ngoài có bao nhiêu âm mưu bao nhiêu tranh đâu, tàn sát khốc liệt, có thể lúc này Cung Nhã Thương và Khải Tư đang đáu kịch liệt, nhưng, cô biết cô lúc này, không thể làm gì cho họ, chì có thể đứng đây, không gây ra phiền toái gì.

Nếu cỏ chẳc chắn minh có thể an toàn chạy trốn, vậy thì, không cần ai bảo, cô cũng se làm.

Nhưng, cô không chắc chắn, cho nên, cô không thể mạo hiểm, mạo hiểm sinh mệnh của minh. Đúng, khi cô còn một minh, khi cô còn là sư tử, cô không sợ chết, cô từng tưởng tượng rất nhiều kiểu chết, nhưng, cỗ bây giờ, là Đào Chi Yêu, cỏ có người cô yêu, có người yêu cô, có bảo bối trân quý nhát ựên thế giới này, cho nên, cô không thê để minh gặp nguy hiểm, nếu không, không chi có cô đau khổ, bọn họ còn đau ff khổ hơn cô gấp trăm lần.

Cô không muôn để họ nghĩ, là họ hại cô bị thương.

Cho nên, Đậo Chi Yêu tự pha cho mình một ly cà phê, lẳng lặng nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nhàn nhã thường thức cảnh sắc biển xanh.

Tuy cô biết rõ, lúc này tĩnh lặng, cũng có nghĩa là không lâu sau bão táp sẽ ập đến.

Nhưng, nếu nhất định phải trải qua, vậy thi, cô sẽ không lùi bước, dù là lúc nào, cô cũng sẵn sàng nghênh đón khó khăn!

Trước ánh biển xanh thẳm, hai mắt Đảo Chi Yêu hiện lên một tia kiên quyết!

^'Em à, em vẫn nhàn nhã nhỉ.’' Một giọng nói lười biếng vang lên.

Đào Chi Yêu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn người đàn ông trước mắt đã lâu không xuất hiện, bộ dáng vẫn bất cần như trước.

Nghi hoặc vạn phần nói: “Vì sao, vì sao lại đi theo tôi?"

Tuy cho đến giờ hắn không xuất hiện, nhưng cô vẫn cảm giác được hời thờ của hắn. cô biết, hắn vẫn ở cạnh cô.

Chi là hắn không nói, cho nên, cô cũng không nói.

Chỉ là, cô không nghĩ, lúc này hắn lại đột 

nhiên xuất hiện.

Lạc Ngọc Sanh ngồi trên xâ nhà cao cao, chi lẳng lặng nhìn cô. Cũng không đáp vấn đề của cô.

Thật lâu sau, hắn nhảy về phía trước, giống như lá rụng nhẹ nhảng không tiếng động.

Đào Chi Yêu quay đầu lại nhìn biển lớn trước mắt, uống một ngụm cà phê, thản nhiên nói: ‘“Từ thần như anh cũng thật nhàn nhã, đi dạo xung quanh, giờ còn có cả thủ đoạt leo tường à?"

Lúc này đây, Lạc Ngọc Sanh không né tránh, trả lời rõ ràng. “Không, đơn giản vì người kia là em, không phải bất kỳ ai. Ba anh em của anh là tử thần chân chính, từ thần chân chính sẽ không động tâm với con người, từ thần chân chinh sẽ không can thiệp vào cuộc sống cùa con người, tử thần chân chính không có máu chày không có nhịp tim. Mà anh, can thiệp vào cuộc sống cùa em, mà anh, lại cảm giác mình có nhịp tim có máu chảy mỗi khi nghĩ đến em. Có lẽ, anh không tính là tử thần, ngoài việc không phạm vào phép tắc cùa tử thần, những chuyện khác, anh sẽ đi ngược lại vì em.”

Đào Chi Yêu cúi đầu, nhìn cà phê đen như mực trong tay, hai người im lặng không nói thật lâu, cũng không có ai phá vỡ không khí trầm mặc đáng sợ này.

Không biết từ lúc nào, ly cà phê lại lăn tăn gợn sóng, như bị nước mưa rơi xuống, Đào Chi Yêu khẽ thở sâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Anh im lặng lâu như thế, vì sao hôm nay lại quyết định nói cho tôi biết tất cà.”

Lạc Ngọc Sanh như một nam sinh nghiêng đầu cười rạng rỡ với cô, thật lâu sau, cái mũi hơi nhăn lại, mày kiếm cũng nhếch lên, vui mừng nói: "Lúc này đây, không biết vì sao, anh lại cảm thấy nếu không nói với em, về sau sẽ không có cơ hội nói nữa. Cho nên, anh đến để tự biệt em. Dự cảm này có phải kỳ lạ không. Từ thần nhìn thấu sinh từ loài người, còn nhớ anh đã nói với em, duy chi có vận mệnh của em là anh không thể nhìn được?"

“Tôi nhớ. Nhưng anh cũng không nói cho tôi vi sao.” Đào Chi Yêu oán giận nói.

I“ĐÓ là đến giờ em không hỏi, về chuyện liên quan anh, em chưa từng muốn hòi mà.” Lạc Ngọc Sanh cười bất đắc dĩ, cho dù biết hắn là tử thần, cô vẫn lãnh đạm với hắn như cũ. như không liên quan đến chuyện của cô, ngay cả câu hòi vì sao cô cũng lười, hắn với cô mà nói, chì là một người xa lạ, một tử thần hoàn toàn bị cô mê hoặc.

l“Xin lỗi." Đào Chi Yêu lần đầu tiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, mà vì... thế này, Lạc Ngọc Sanh cũng khiếp sợ khi thấy nước mắt cùa Đào Chi Yêu, còn có cái mũi ừng đỏ.

!"Em khóc " Lạc Ngọc Sanh dè dặt đặt bàn

tay lên má cô, Đào Chi Yêu nhìn hắn, tích tắc sau một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay lạnh như băng cùa hắn.

Nước mắt kia nóng rực động lòng người, Lạc Ngọc Sanh giật mình, nhìn giọt nước mắt từ từ bốc hơi trong lòng bàn tay, bỗng nở nụ cười quái dị: “Đây là nước mắt em cho anh đúng không. Đù. Ha ha, đủ rồi." Lạc Ngọc Sanh ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ như hoa đào nờ rộ với Đào Chi Yêu, loài hoa rực sáng kia, lúc này, Đào Chi Yêu mới hiểu ý những lời nói đó, trên thế gian này thì ra có nụ cười động lòng người đến vậy, Đào Chi Yêu hít hít mũi, mắng: "Đồ ngốc!"

Lạc Ngọc Sanh nhìn cô, lau nước mắt cho cô, cười nói: "Từ ngày xưa ở giới từ thần chúng anh từng có một truyền thuyết, khi từ thần gặp được con người mà không nhin thấy vận mệnh, điều đó có nghĩa là, từ thần đã động lòng. Từ lần đầu tiên anh gặp được em, anh chì biết, em í là cà đời này cùa anh. Anh không nhìn thấy vận mệnh và tuối thọ của em, đó là bởi vì anh yêu em."

Nước mắt vốn đã dừng, lại rơi như dòng .suối nhỏ, róc rách chay xuống, Đào Chi Yêu vừa khóc vừa cười nhin hắn, mắng: ‘Tại sao tôi lại không biết anh nghĩ vậy chứ, trước kia có phải anh thường xuyên nói vậy VỚi phụ nữ không, cho nên mới chân thành cảm động như thế?”

Đào Chi Yêu ngồi xuống, cuộn người lại, khó khăn nói: “Tử thần sao lại rung động chứ, tử thần sao có thể cùng với con người, hay là thổ lộ với một cô gái chứ, anh đung là tư thần ngu ngốc nhất mà tôi thấy, đúng là không có thuốc chữa.”

Lạc Ngọc sành nhìn chân trời xanh thẳm biển rộng bát ngát, cười chua sót, "Đúng vậỵ, anh cũng biết minh không nên lá tử thấn, cho dù là tử thần, cũng không xứng với danh tử thần." Nếu hắn không phải tư thần, vậy thì, hắn sẽ chẳng băn khoăn mà theo đuổi cô, hắn sẽ dùng cả thiên hạ để đổi lấy nụ cười của cô, cô yêu hận hạy không cũng không quan trọng, chỉ cần hắn yêu cô là đủ, chỉ cần hắn nhìn thấy cô hạnh

phúc là đủ, nhưng, hắn là tử thần, cho nên, ngay cả quyền yêu cộ cũng không có.

Cạnh đẹp trựớc mắt này, biển rộng này, hắn còn có thể nhìn bao lâu?

Hắn thi thào tự nói: “Gặp em, anh đã hết thuốc chữa rồi."

Nghe tiéng biển như tiếng hát than thở của tình nhân” hình như tiếng khóc, lại giống đang bi thương.

Giữa chết và bất tử, là kiếp số của bọn họ, cả đời bất tử, mãi mãi không thể thay đổi. Hắn lằng lặng nhìn cô, lẳng lặng nhìn biển, ‘nhẹ nhàng nói: “Em yêu anh ta." Đúng vậy, huống chi, cô yêu hắn ta. Người cô yêu, không phải hắn. Mà là người khác. Bọn họ mới là trời sinh một đôi, không phải sao?

“ Lạc Ngọc Sanh nhận cốc cà phê trong tay cô uống một ngụm, đau khổ, từ miệng tràn đến đáy lòng, hắn lại có thể cảm giác được. Tử than, không phải không có tinh cảm sao? Vì sao hắn lại yêu cô?

Đào Chi Yêu im lặng nhẫn nhịn nhìn hắn, không muốn để minh than nhẹ thành tiếng, không muốn hắn nghe thấy tiếng khoe thương tâm của cô.

Giữa họ, từ khi mới bắt đầu, chỉ là lá rụng không vết tích, lần náy, cô nghĩ kết cục giữa họ chỉ có thể là im lặng, trong lòng chỉ còn chua xót ly biệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play