“Anh đến đây làm gì?” Không phải anh hận cô sao? Nếu hận cô, vì sao lại đến? Nếu hận cô, vì sao lại cứu cô?

Người vừa báo cho Stephen đến cứu cô, là anh đúng không. Mà hiện tại, thay đổi trên màn hình, cũng là do anh.

“Tôi đến xem, em có cách gì trốn khỏi bên tôi. Tôi đến xem, cô dâu của tôi có phải đã chuẩn bị đến giáo đường cùng tôi không, hôn lễ yên lặng này, cô dâu bỏ đi đã lâu rồi, mà chú rể, một mình chờ đợi cũng đã lâu rồi.” Hai mắt Cung Nhã Thương như mỉm cười nhìn cô, dịu dàng như nước, tình cảm chứa chan.

Đào Chi Yêu nhìn anh, giọt nước mắt nóng bỏng như hóa thành nước mắt của nàng tiên cá rơi xuống đất, như trong giấc mơ vậy, trong lòng hai người lại nổi lên một trận sóng.

“Đừng khóc.”

Đúng lúc này, Cung Nhã Thương lại gần, một cái ôm nhẹ nhàng mà ấm áp mang theo hơi thở đàn ông quen thuộc vây quanh Đào Chi Yêu, Cung Nhã Thương nhẹ nhàng ôm cô, lau nước mắt đi cho cô, thì thầm: “Đồ ngốc. Đừng khóc nữa, có anh ở đây rồi.”

“Cung Nhã Thương, em đã nói với anh câu này chưa?” Đào Chi Yêu bỗng ôm chặt anh, theo đuổi thứ mình muốn, đầu vùi thật sâu trong lồng ngực ấm áp của anh, giọng buồn bực nói.

“Cái gì?” Cung Nhã Thương nghi hoặc nói.

Bỗng, một nụ hôn dịu dàng như nước mà nhiệt tình như lửa mang theo sự chờ mong, hai mắt Cung Nhã Thương mở to vì kinh ngạc, cô lại hôn anh trước mặt mọi người, chủ động hôn anh….! Đây không phải là phong cách của cô, nhưng cảm giác mất hồn này nhắc nhở anh, là thật.

Cô hình như rất ít chủ động, cho dù trải qua huấn luyện tốt nhất, cho dù cô cũng biết hôn một người đàn ông thế nào, hơn nữa còn biết rất ít về mê hoặc, nhưng lúc này trong lòng cô không nghĩ nhiều nữa, bọn họ đã trải qua biết bao màn kịch và tổn thương, lúc này, cô chỉ muốn làm một người phụ nữ bình thường, hôn người đàn ông cô yêu.

Nụ hôn của cô có vẻ ngây ngô mà non nớt, nhưng lại tràn ngập nhu tình, Cung Nhã Thương nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ sự chủ động của cô. Hơn nữa trong một khắc này, khi anh nghe được tiếng thì thầm của cô bên tai: “Em yêu anh, dù anh là Cung Nhã Thương hay Hắc Đế, em vẫn yêu anh, dù anh dịu dàng hay tàn nhẫn, em vẫn yêu anh, dù quá khứ hay là tương lai, em vẫn yêu anh….” Cung Nhã Thương hoàn toàn điên cuồng, anh ôm lấy gáy cô, để cả hai càng sát gần nhau hơn, bắt đầu đổi khách thành chủ, làm nụ hôn triền miên hơn, tóc mai hai người không ngừng cọ sát, cái lưỡi thơm tho quấn lấy nhau, trong yên lặng, bỗng quên cả bản thân.

Một khoảng triền miên, nụ hôn mang theo tình yêu thật sâu và cảm động là câu trả lời của anh với cô: “Anh yêu em, dù em là Đào Chi Yêu hay sư tử, anh vẫn yêu em, dù em có chạy trốn bao nhiêu lần, anh vẫn sẽ bắt em lại, dù em vô tình với anh thế nào, anh đều bắt em phải nói em yêu anh, dù quá khứ hay tương lai, anh chỉ yêu mình em.”

Sau khi hôn thật sâu, tiếng nói của anh trầm thấp mà dụ hoặc, đôi môi nồng cháy hôn lên trán cô, mắt cô, mũi cô, sau đó khi Đào Chi Yêu xấu hổ như một quả táo đỏ chuẩn bị mở miệng, lại khiến anh quyến luyến cánh hoa mềm mại kia, tận tình hấp thu vị ngọt của cô.

Cô đúng là một loại độc chết người, khiến anh vừa hôn một lần, lại muốn một lần nữa, thêm một lần nữa cũng không đủ, anh muốn giam cô cả đời này trong lòng mình, nhẹ nhàng săn sóc, cho đến mãi mãi.

Cô là độc dược duy nhất của anh.

Mà anh tình nguyện trầm luân vì cô.

Đôi má ửng đỏ càng làm khuôn mặt Đào Chi Yêu thêm phần xinh đẹp, tình ý nồng nàn, Cung Nhã Thương buông cô ra một chút, Đào Chi Yêu đã muốn rời khỏi vòng tay hắn, hai người lại ôm thật chặt, khiến Đào Chi Yêu cảm thấy toàn thân mình như đang bốc cháy.

Mà Cung Nhã Thương lại gắt gao giam cầm cô, không để cô có cơ hội chạy trốn, ánh mắt thâm trầm mà cực nóng nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh khiết của cô, mỉm cười thưởng thức hai má đỏ bừng, còn có lông mi thật dài chớp chớp, Đào Chi Yêu cảm thấy trong ánh mắt dịu dàng mà bá đạo của anh, mình như biến thành một con chim hoàng yến, bị anh nhốt trong lòng, không thể chạy trốn.

Nhiệt độ cơ thể hai người ngày càng tăng cao, ngọn lửa kia bắt đầu đốt lên tai, cổ, đầu vai trần mịn màng, và cuối cùng dừng ở trước bộ ngực tuyết trắng cách một lớp vải.

Cung Nhã Thương cười gian tà, tiếp theo cắn nhẹ lên tai cô, hơi thở ấm áp mà mị hoặc nói: “Anh thật muốn em!”

Đào Chi Yêu vừa nghe thiếu chút nữa đánh ra một quyền, hai tai tuyết trắng đỏ lên như màu tường vi, “Buông ra, anh đúng là đồ háo sắc!”

“Anh chỉ mới động đến tai em thôi mà, chẳng lẽ nghe nhầm, không phải lúc nãy vừa có một người phụ nữ nói yêu kẻ háo sắc này sao!” Cung Nhã Thương đùa giỡn, anh phát hiện anh ngày càng thích dáng vẻ mắc cỡ chết người của cô, cô như vậy càng giống một người phụ nữ bình thường, mà không phải cái người có nhiều bí mật luôn muốn chạy trốn khỏi anh.

“Anh…… mau buông ra! Đúng là mắc cỡ chết người, nhiều người nhìn như vậy!” Đào Chi Yêu giãy nãy, nhưng không có nhiều sức, nhìn qua còn như đang hoan nghênh anh.

Cả người Cung Nhã Thương nghiêng sang, cho cô một cái ôm thật lớn, càng không buông cô ra!

Anh sợ, sợ cô trốn đi một lần nữa, sợ mình lại phải đuổi theo cô một lần nữa!

Lúc này đây, cô đừng hòng chạy! Cho dù có phép thần, cho dù có bảy mươi hai phép biến hóa của Tôn Ngộ Không, anh cũng sẽ hóa thân thành Như Lai Phật Tổ, bắt cô dễ như trở bàn tay! Cung Nhã Thương oán hận nghĩ trong lòng.

Đào Chi Yêu mặc anh ôm, biết anh làm vậy vì trong lòng lo cho mình, cô đã không cho anh cảm giác tín nhiệm và an toàn.

Đào Chi Yêu dịu dàng tựa đầu lên vai anh, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, em sẽ không rời anh lần nữa. Không bao giờ chạy trốn nữa!”

Khi hai người tình cảm nồng nàn, bỗng, có một vị khách không mời ho khan một cái, phá vỡ không khí đầy nhu tình giữa hai người.

Hai người tỉnh lại cúi đầu nhìn, là Đào Tiểu Đào ngượng ngùng đứng đó, Đào Tiểu Đào thật vui khi cha mẹ mình yêu có thể gương vỡ lại lành, cũng biết nên giành thời gian để hai người tâm sự, ôn chuyện cũ, ổn định tình cảm, nhưng…. Có vài chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Đào Tiểu Đào có chút xin lỗi nhìn hai người nhiệt tình như lửa, môi nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ, sau đó nhún nhún vai nói: “Hãy tin con, con không muốn quấy rầy chuyện tốt của cha mẹ đâu, nhưng mà…” Đào Tiểu Đào chỉ chỉ chỗ của các dì, còn có chỗ của Khải Tư, kết quả đã rõ ràng: “Khải Tư vừa thấy cảnh sát xuất hiện, liền thừa cơ hỗn loạn mà chạy trốn, tiện thể còn mang theo một con tin chạy lên tầng cao nhất…” Mà hồ ly bọn họ và cảnh sát đã đuổi theo rồi, ngoài đôi tình nhân ở đây không hề chú ý đến mọi việc xung quanh….

Nhưng những lời này nó chưa kịp nói, hai người đã vội chạy đi. Đào Tiểu Đào lắc đầu, nhìn đi, cha mẹ nó chính là người như thế, ai~~, nó thật đáng thương, luôn bị họ bỏ rơi.

Còn chưa nghĩ xong, một đôi tay cường tráng bỗng nhấc bổng nó lên, Đào Tiểu Đào sợ đến mức hét to, lại nhìn cha mẹ cười nó, khi nó còn chưa kịp phản ứng, Cung Nhã Thương ôm lấy cả người nó, nhìn Đào Chi Yêu một cái, cười nói: “Người một nhà, ở cùng nhau thì thỏa đáng hơn.

Đáy mắt Đào Tiểu Đào càng đầy ý cười, gợn sóng từng cơn. Người một nhà, từ này thật tốt. Đào Tiểu Đào yên lòng dựa vào lòng cha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play