Đào Chi Yêu đi đến trước gương, bóc hết lớp ngụy trang đi, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc kia, Đào Chi Yêu cười trong trẻo, tăng thêm vài phần phong tình, mi mắt hơi mở ra, lại thêm phần hương vị.

Khuôn mặt này, trải qua nhiều tang thương, nhưng vẫn rất xinh đẹp.

Đào Chi Yêu thay quần áo thoải mái, đứng trước gã cao to và Anna lạnh lùng nói: “Vở kịch kết thúc. Giờ, các người không cần đi theo tôi, tôi tự biết phải làm sao.”

Bước đến cửa, Đào Chi Yêu thản nhiên quay đầu lại, nhìn hai người trước mắt, cuối cùng lạnh lùng nói: “Anna, cô đi trước đi, theo tôi lâu như vậy, cũng vướng bận vì tôi rồi, giờ trở lại bên cạnh Khải Tư đi. Tôi muốn nói vài câu với anh chàng kia.”

Anna tuy không biết cô ta định nói gì, nhưng nghe được một câu cuối của cô ta tự nhiên thấy rất cao hứng, rời khỏi người phụ nữ ngạo mạn lại vô lễ kia là nguyện vọng lớn nhất của cô.

Chỉ cần trở về cạnh Khải Tư, cô lại là sát thủ một thân váy dài đỏ, ác độc yêu mị kia.

Lạnh lùng liếc hai người vài lần, Anna rời đi.

Cởi ống tay áo ra, thanh dao găm trên cổ tay trượt xuống, dán lên cổ người đàn ông. Đào Chi Yêu lạnh lùng nhìn người ngụy trang thành kẻ cao to kia, hắn diễn quá đạt, đạt đến mức khiến cô không nhận ra sự tồn tại của hắn, nhưng, trong lời nhắc nhở của Hắc Đế hôm qua, chứng minh bên cạnh cô có người của Hắc Đế.

Anna, nhìn biểu tình thật lòng như vậy, không có khả năng, mà vai diễn này quan trọng nhất là phải vững vàng, mà nhìn dáng vóc cao to của hắn, Đào Chi Yêu đã hiểu rõ.

Dạ Phong nhìn cô, người phụ nữ này coi như là thông minh, cuối cùng cũng phá được lớp ngụy trang của hắn.

“Nói, Hắc Đế ở đâu?” Thanh dao mỏng đến nỗi không nhìn thấy lưỡi dán ngay vào cổ hắn, khẽ dùng sức một chút sẽ mất mạng ngay.

Lưỡi dao lạnh khiến Dạ Phong không thoải mái, đến bây giờ, hắn chưa bao giờ đặt mình vào tình cảnh chật vật thế này cả.

Dạ Phong ngụy trang thành vóc người cao to thờ ơ nhìn đồng hồ trên tay, thản nhiên nói: “Hắc Đế lên máy bay riêng, đi Hong Kong rồi.”

“Coi như anh thức thời!” Đào Chi Yêu không muốn đả thương người, biết kết quả liền rời đi.

Hong Kong, muốn trở về nơi đó sao?

Dạ Phong phủi phủi quần áo vừa bị cô làm nhăn, thản nhiên nói: “Hi vọng lần này cô đi, có thể làm bá tước phu nhân của chúng tôi.”

Đi bên cạnh cô lâu như vậy, tự nhiên đã sớm nhìn thấu bản tính của cô.

Bên ngoài lạnh nhạt, nhưng lại là người thiện lương nhất và hay mềm lòng.

Thật không rõ người như vậy, sao lại là sát thủ. Nhưng, hắn càng ngày càng cảm thấy, người phụ nữ lạnh lùng và lương thiện mâu thuẫn như thế, mới thích hợp với lão đại.

Đào Chi Yêu nhẹ giọng tự hỏi nói: “Tôi xứng sao?” Cô hình như hỏi hắn, mà cũng hình như hỏi chính mình.

“Không thử thí sao biết.” Dạ Phong hờ hững nói.

Đào Chi Yêu quay đầu liếc hắn một cái, nhíu mày hỏi: “Anh tên gì?”

“Dạ Phong. Quen cô đúng là vinh hạnh của tôi.” Dạ Phong cười đúng mực.

“Hắc Đế có anh, là may mắn của hắn.” Đào Chi Yêu thản nhiên nói xong, liền rời đi.

Dạ Phong ngượng ngùng sờ sờ mũi, lẩm bẩm: Được bá tước phu nhân khen như vậy, thật đúng là không quen. Không biết tiểu bá tước kia có phải là sản phẩm tập trung tinh anh của hai người không nhỉ. Hắc hắc.

Đào Chi Yêu lên máy bay đi Hong Kong, nhìn mây bay ngoài cửa sổ, nhớ đến câu nói cuối cùng của Hắc Đế kia. Hắn sẽ để cô phải cầu xin hắn.

Hắn làm được.

Đào Chi Yêu nhắm mắt lại, cầu xin hắn, cô cũng không tiếc.

Hai ngày này, cô đã lãng phí thời gian rồi, dù như thế nào, cô cũng lấy lại bức tranh kia, cho dù có phải quỳ xuống, tự tôn của Đào Chi Yêu không đáng giá vài đồng tiền, Nếu hắn muốn, nếu làm vậy hắn có thể hết giận, vậy thì, cô sẽ cho hắn toại nguyện.

Đào Chi Yêu đến biệt thự hai người từng ở chung trước, bấm chuông hồi lâu, không có ai mở cửa, nói vậy lúc này hắn đến công ty rồi.

Đào Chi Yêu lại chạy đến tập đoàn Cung thị.

Đứng trước cửa, nhìn nơi quen thuộc này, Đào Chi Yêu cảm thấy hoảng hốt.

Hít sâu một ngụm, đang định đi vào, lại bỗng bị một người kéo lại.

Đào Chi Yêu ngẩng đầu nhìn lại, là Lạc Ngọc Sanh.

Đào Chi Yêu trừng lớn hai mắt nói: “Sao lại là anh? Anh bay đến à?” Đào Chi Yêu đoán.

Không phải hắn ở San Francisco sao? Sao lại chạy đến đây?

Lạc Ngọc Sanh gõ vào chóp mũi của cô, khẽ cười nói: “Cô gái ngốc, từ khi em rời khách sạn anh vẫn luôn đi theo em, ngay cả lúc em lên máy bay cũng vậy, chỉ vì em quá ngơ ngẩn, nên không để ý đến anh. Đúng là làm tổn thương đến trái tim non nớt của anh.” Lạc Ngọc Sanh làm ra một bộ dáng rất bi thương.

Đào Chi Yêu cười thản nhiên: “Cám ơn anh. Đừng lo lắng cho tôi, đi làm chuyện của anh đi. Tôi vẫn khỏe.”

Hắn lo lắng cho cô, cho nên mới đi theo cô mà.

Lạc Ngọc Sanh vuốt tóc cô, hai mắt sáng trong, dịu dàng nói: “Ở trước mặt anh, đừng cố gắng kiên cường. Đi thôi,” Lạc Ngọc Sanh đến sát bên tai cô, thở nhẹ nói: “Nhớ rõ, dù em làm gì, anh cũng ở bên cạnh em.”

Đào Chi Yêu nhìn hắn, không đành lòng nói: “Lạc, đừng tốt với tôi như vậy, tôi không muốn để anh trở thành một Yama thứ hai.”

Lạc Ngọc Sanh im lặng, thật lâu sau mới nói:“ Yama nhờ anh cám ơn em. Từ nay về sau, anh sẽ không tặng em cho người đàn ông khác nữa.”

Đào Chi Yêu lẳng lặng nói: “Không đáng đâu. Tạm biệt.”

Đào Chi Yêu nói xong, liền bước vào công ty.

Đến đại sảnh, một nhân viên nữ niềm nở chào đón hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi có việc gì không?”

Đào Chi Yêu không muốn quanh co, nói thẳng: “Tôi tìm Cung tiên sinh.”

Vẫn cười khéo léo: “Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước với Cung tiên sinh không?”

Đào Chi Yêu lạnh lùng nói: “Giờ hẹn đi. Cô nói với anh ta, người anh ta chờ đã đến.”

“Cái này không theo quy định. Tiểu thư, tôi không thể……” Cô gái kia đang muốn nói gì, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Đào Chi Yêu chiếu đến, nhất thời không có dũng khí, sợ hãi bấm điện thoại đến văn phòng tổng giám đốc.

Vài phút sau, cô gái kia lễ phép nói: “Thật có lỗi, tổng giám đốc nói ông ấy không đợi ai cả. Tiểu thư, xin mời đi.”

Đào Chi Yêu bỗng cười quỷ dị, “Tiểu thư, trước khi tôi đi, tôi có thể nói một câu với cô không? Cô hôm nay rất đẹp.” Đào Chi Yêu vừa nói, vừa tán dương.

Cô gái kia đỏ bừng mặt, gật đầu e lệ nói: “Vâng.”

Đào Chi Yêu nhờ cô dẫn đến nhà vệ sinh nữ, vừa bước vào trong, cô gái xinh đẹp kia đang muốn nói gì, Đào Chi Yêu lại nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

Nói xong liền đánh vào gáy cô, ngay lập tức, sắc mặt cô gái kia trắng bệch, ngất xỉu tại chỗ.

Đào Chi Yêu nhìn cô ta, cười nhạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play