Dọc theo đường đi, người đàn ông say rượu bắt đầu mơ mợ màng màng mờ to mắt ra, mê man nhìn bốn phía, bước đi lảo đáo theo sát Đào Chi Yẻu.

"Tôi, chúng ta Đây là muốn đi 

đâu? " Ayama say rượu, ngây ngô cười

hỏi Đào Chỉ Yêu.

Nhìn bộ dáng say rượu đáng yêu ngây thợ :cụa hắn, Đao Chị Yêu càng cảm tháy đề hắn say chưa chắc không tôt, nếu không, đêm nay cô không biết phải đối mặt với hắn như thế nào!

Quá nhiều thâm tinh, ngược lại còn khiến Đào Chi Yêu thấy khiếp đảm.

Bời cô cảm tháy mình không xứng, không chi có Đào Chi Yêu, dù thay bằng Debbie đi nhận tinh cảm của hắn, cô ấy cũng không xứng.

Sau khi giải quyết xong chuyện kia, cô sẽ trả lại mọi thứ cho Debbie thật.

Đi được một đoạn, vì phải đỡ thân thể khổng lồ và sức nặng của hắn, áo choàng của Đào Chi Yêu hơi tuột ra, vì muốn dừng lại chinh lại áo, cái người mơ mơ màng màng kia lại kéo cộ đi, Đào Chi Yêu ngẩng đầu nhin hắn, chi tháy hắn cười ngốc nghếch với cỏ.

Đào Chi Yêu không thây, Ayama saỵ đến mê muội kia khẽ tỉnh lại trong nháy mắt, khi hắn kéo áo cô xuọng nhin tháy hình xăm hoàng kim, hai mắt đã lóe lên nghi ngờ. Nhưng đầu vẫn còn chất cồn nên lại ngây ra, cho nên rất nhanh, Ayama lại mát đi ý thức.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Đào Chi Yêu cuối cùng cũng vất vả đỡ người đàn ông Âu châu cao lớn này đến cửa.

Lạc Ngọc Sanh tựa vào tường yên lặng chờ bọn họ, từ xa đã cảm giác được bọn họ đang đến gần, ngâng đầu tháy bộ dáng mệt nhọc của Đào Chi Yêu, giây tiếp theo liền xuất hiện trước mặt Đảo Chi Yêu, đón lấy Ayama đã say thành một vũng bùn. không côn cảm giác gì. ~

“Anh ta làm sao vậy?” Rất hiển nhiên, Lạc Ngọc Sanh hỏi Đào Chi Yêu.

Đào Chi Yêu vừa được giải thoát, cố láy hơi, bất đắc dĩ nói: ‘Anh ta, một ly đã gục. Đưa anh ta lên xe trước đi."

Hai người dìu Ạyama vào ghế sau nằm ra, sau đó chảy đầy mồ hôi ngồi vào vị trí của minh.

Ngồi bên cạnh ghế tài xế Lạc Ngọc Sanh, Đào Chi Yêu dùng sức đóng cửa lại, sau đó tháp giọng nói: "Giờ tôi nên gọi anh là Lạc Ngọc Sanh hay là tử thần MỊ Nguyệt?”

Lạc Ngọc Sanh không ngần ngại nói: "Tùy em, chi cần em thích.”

Đào Chỉ Yêu quay đầu nói: ''Nói thật ra, tôi ;chẳng thích cái nào cả. Không có ai thích gần gũi với tử thần quyết định tĩnh mạng cúa minh

Lạc Ngọc Sanh nhún nhún vai nói: “Hiển nhiên em cũng không ghét, không phái sao?" Đâo Chi Yêu trầm mặc không nói.

Lạc Ngọc Sanh không thèm để ý cười cười. Xe lướt đi trên đường, hai người một mực yên lặng không nôi.

Cho đen khi Đảo Chi Yêu thấy cảnh vật trước mắt ngày càng xa lạ, hai bên càng ngày càng thưa thớt, mới nhíu mày hỏi: ^'Không phải đường về khách sạn sao. anh muốn đưa tôi đi đâu?” Mà Lạc Ngọc Sanh không để tâm đến sự ngạc nhiên của cô, ánh mắt rạng rỡ nhìn cô, dịu dàng nói: “VI ông ấy đã trộm ví sao sáng nhất trên trời, bắt nó đặt vào trong hai mắt em, cho nên em mới có một đỏi mắt còn đẹp hơn cà bầu trời đầy sao kia."

Mặt Đào Chi Yêu đò bừng nói: Tử thần cũng lãng mạn sao?"

^'Trước khi gặp được người hắn yêu thì không.”! Hai mắt Lạc Ngọc Sanh như cười, nói.

Ý cùa hắn là, những lởi hắn nói lúc này, là vì hắn đã gặp được người minh yêu sao?

Nhắm mẩt lại, iông mi thật dài của Đào Chi Yêu run nhè nhẹ, thật lâu sau, Đào Chi Yêu nhẹ nhàng nói: "Tôi xin lỗi, anh cũng biết tôi...” Lạc Ngọc Sanh gật đầu nói: “Anh biết. Em có con, còn cỏ người đàn ông minh yêu. Chuyện này với tử thân mà nói, cũng không quan trọng, không phải sao?"

Đào Chi Yêu trầm mặc.

Hắn nói rất đúng, việc này cũng không quan trọng, quan trọng là, hắn là từ thần, mà cô, là con người.

Từ một khắc hắn chọn tinh yêu, đã biết, không có kết quà. Từ đầu đến cuối, đây sẽ chỉ là đau khổ, nhưng lại không thể ngăn càn minh yêu. Xung quanh tĩnh lặng, ngoài tiếng hít thờ cùa minh, Đào Chi Yêu không nghe được gi nữa. Bời vì, từ thần không cần hô hâp.

Trái tim nhơ bẩn đập không theo quy luật, Đào Chi Yêu cảm tháy khó chịu, tựa hồ như ngừng

thờ.

Thật lâu sau, Đào Chi Yêu chua xót nói sang chuyên khác: “Anh là từ thần đúng không? Vậy thì, thật lâu lúc trước, anh có từng nhìn qua cha mẹ tôi không? Khi bọn họ chết đi?”

Lạc Ngọc Sanh bình tỉnh lắc đầu nói: “Anh không biết. Anh khônạ nhớ rõ. Anh thu rất nhiều linh hồn, nếu linh hỗn của cha mẹ em cũng sạch như em, vậy thì đừng lo, bọn họ nhất định sẽ có một kết cục tốt."

Đào Chi Yêu ôm chăt minh, nhìn lên trời, lẩm bẩm nói: “Không biết bọn họ có nhìn thấy tôi hay không...” Cô hi vọng, là họ sẽ mãi mãi không gặp được cô lúc này, hai bàn tay dơ bẩn không chịu nổi, tâm hồn đã sớm sa đọa rồi.

Đào Chi Yêu nhẹ nhàng nói: "Anh nói anh sẽ không càn tôi lấy thứ đồ tôi muốn đúng không?" Lạc Ngọc Sanh thản nhiên nói: “Tin anh, chỉ cần em có thể hoàn thành giấc mộng hôm qua cùa người kia, em nhất định sẽ nhận được thứ em muốn.”

"Thật không?" Đào Chi Yêu không chắc chắn nói.

Lạc Ngọc Sanh nói thầm: “Đúng vậy." Hắn đến đây, vì thay cha Ayama bảo vệ hẳn ta, hoàn thành mục đích kia, thay hắn hoàn thành giác mộng không thể hoàn thành.

'Tôi chi có thể làm tổn thuơng anh ta." Đào Chi Yêu áy náy nói.

“Không, vì em chính là em, Ayama sẽ không bị tổn thương." Lạc Ngọc Sanh vui vè nói.

Đúng, là vi Đào Chi Yêu áy náy với Ayama, mới có thể hoàn thành giấc mộng tinh yêu đỏ. Nêu đối phương là công chúa cao ngạo Debbie, vậy thì, Ayama căn bàn không có cơ hội gì.

Mà Đào Chi Yêu, mãi mãi cũng không biết điểu ấy. Sự thiện lương cùa cô đả sớm xâm nhập vào lòng người.

Lúc trước Khải Tư nói chọn cô diễn màn này, cũng chi bời cô có tinh càm. Có tinh cảm cá nhân, không giống như đang đóng kịch mà dùng tình cảm thật sự của minh để diễn, vậy thì màn kịch này, mới có thể nhận được sự ttn nhiệm và chân thành của người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play