Canteen trườngCả đám bước vào canteen trong ánh nhìn của mọi người. Thảo Anh chẳng mảy may để ý vì còn đang rất vui vẻ nói chuyện với Thiên trong khi Vi và Khánh thì chìm trong hai suy nghĩ riêng, mãi không dứt ra được. Còn mỗi nó và hắn là hai người rảnh rang để ý chuyện thiên hạ nhất. Cùng chung một cảm giác, cùng chung một suy nghĩ và cùng chung một thời điểm, cả hai cùng quát:- Nhìn gì mà nhìn? Có tin chọc cho đui mắt luôn không?Cả hai quay sang nhìn nhau và dành cho nháu mấy cái tia lửa điện. Sau đó, nó thở hắt ra rồi ngồi đại xuống một bàn. Cả đám cũng từ từ tiến tới rồi ngồi xuống cùng nó.Thiên sau khi cố gắng ghi nhớ hết cái mớ thức ăn mà nó gọi thì cũng “lực bất tòng tâm”, lết cái thân đi mua về cho nó. Trong lúc đó thì tại bàn:- Hey…hey… - Nó huơ huơ bàn tay trước mặt Vi.
- Mày thôi ngay đi. – Vi cau có.
- Sao vậy tình yêu? – Thảo Anh quàng tay qua vai Vi.
- Chẳng có gì! – Vi khó chịu trả lời.
- Hay là sau thước phim tình cảm vừa rồi, ai kia đã phát hiện ra tình cảm mình dành cho đối phương nên mới thế? – Thảo Anh trêu nhưng không may, câu nói đó lại khiến nhỏ tức giận.
- Đừng có nói nữa! – Vi quát.
- Ơ… - Thảo Anh ngỡ ngàng.
- Ưm…tao…xin lỗi. Tao không có ý gì đâu! – Nhỏ hối lỗi.
- Không…không sao. Tại tao thôi. Mà có gì à? – Thảo Anh hỏi thăm.
- Không gì đâu. Thôi, tao không ăn đâu. Tụi mày ăn đi! – Nhỏ nói rồi đẩy ghế đứng lên, đi vội ra khỏi canteen.“Cô ấy…ghét mình lắm ư?” Đó là câu hỏi tự hiện ra trong đầu Khánh lúc này. Có cái gì đó khó chịu xen lẫn trong lòng tên này khi nghĩ rằng Vi ghét mình. Nhưng tại sao lại thế thì anh chàng mãi vẫn chưa tìm ra câu trả lời.…Sân sau trườngTrên cái cây to xum xuê cành lá, uy nghi phía sau trường, có dáng một cô gái mảnh mai đang ngồi trên cành cây to, đầu tựa vào thân cây, hai chân đung đưa một cách tự do. Một tay cô gái đặt lên tim, một tay vò chặt vạt áo. Cô gái đó là Vi.Gương mặt nhỏ man mác buồn, đôi mắt trong veo, dễ thương hằng ngày giờ đã thay bằng một đôi mắt đỏ hoe, ngấn nước. Từ khoé mắt, một giọt nước mắt trong veo rơi xuống. Nhỏ không thích khóc nhưng những cảm xúc trong tim cứ cố gắng ép cho dòng nước mắt nóng hổi chảy ra không ngừng.Nhỏ dùng tay để cố gắng quệt hết hai hàng nước mắt nhưng càng làm thì nước lại càng chảy ra nhiều hơn.
- Em không muốn…không muốn…một lần là quá đủ rồi! Một người…đã bỏ em…đi. Em không muốn sẽ…lại có người…thứ hai. Anh ơi…em…nhớ anh nhiều…nhiều lắm! Em phải làm sao? Em…em muốn mang…anh về đây. Anh ơi…làm ơn đấy! Hãy về đi mà! Sao anh…cứ thích ở cái nơi…xa xăm…lạnh lẽo ấy như thế? Anh không còn yêu em…thương em nữa hả anh? Anh ơi…Em ghét khóc…vì anh bảo anh…ghét em khóc! Nhưng hôm nay…em lại khóc nữa…anh ơi. Tại…em nhớ anh quá! Anh trả lời em đi! Em muốn được…gặp anh…một lần thôi cũng được. Em muốn được nghe anh hỏi…thăm em. Em muốn được thấy anh…la mắng, rồi lại…dỗ dành em. Em nhớ tất cả. Anh về đây đi mà! Hoàng Kỳ… - Nhỏ vừa khóc vừa nói.... Dáng một người con trai đứng đó không xa. Người con trai đó đã nghe hết tất cả mọi thứ. Một cảm giác đau đớn cắt ngang con tim, một sự tiếc nuối dâng lên trong lòng, một sự thất vọng đột ngột hiện ra…Cuối cùng thì…người con trai tên Hoàng Kỳ, là ai?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT