Nguyệt Thy tức giận lao lên sân khấu, giật ngay cái micro trên tay anh MC, nói to vào đó:- Điều này là không thể! Nhất định là không! Rõ ràng có chuyện gì đó ở đây! Tuyệt đối họ không thể đoạt được giải thưởng! Người xứng đáng nhất là tôi. Là tôi! Không thể nào là cô ta được. – Nguyệt Thy tức giận chỉ vào mặt nó.
- Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu ấy xuống đi. Cô không có tư cách dể chỉ vào mặt người khác đâu. Cô đang phá hoại danh tiếng của trường và chính bản thân mình đấy. – Vi khinh khỉnh.
- Mày… - Ả ta tức giận.
- Ấy khoan đã. Đây là chốn đông người, đừng nói ra những thứ không có văn hoá. Tôi nghĩ là cô hiểu mà. – Thảo Anh nhếch môi, cô gái hiền lành, biểu tượng của Kingdom giờ đã trở thành ác quỷ thật sự.
- Cô…cô dám… - Thôi cái kiểu lắp bắp ấy đi. Tôi nghĩ cô lớn rồi chứ đâu còn ở cái tuổi bập bẹ tập nói nữa. Kết qủa chung cuộc hôm nay, đó là do cô còn quá yếu. Cô còn non lắm khi đấu với tụi tôi. Đừng nghĩ là mình giỏi. Đối với tụi này, cô chẳng là gì cả! – Nó lạnh nhạt đáp.
- Mày dám hả? – Nguyệt Thy tức tối, giáng thẳng một cú tát vào mặt nó. Nhưng kết quả…“Chát”Tiếng bàn tay ả chạm vào da vang truyền vào cái micro trên tay ả, vang vọng khắp khán phòng. Mọi người ngước nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình. Cái tát không hề nhẹ. Bằng chứng là nơi vùng da ấy đã sưng tấy và hiện rõ dấu năm ngón tay thon dài, hơn nữa, ngay khoé miệng còn có máu rỉ ra một chút.Nguyệt Thy trợn tròn mắt. Người lãnh cái tát đó của ả không phải nó, mà là…Bảo Vi! Trước cái tát của ả chuẩn bị chạm vào da thịt nó, Bảo Vi đã thế mình vào và lãnh trọn cái tát ấy. Nó trân trân nhìn Vi. Sao nhỏ lại làm vậy? Lẽ ra người phải lãnh cái tát đó chính là nó chứ không phải nhỏ. Riêng về Vi thì sau một hồi định thần lại thì môi khẽ nhếch lên tạo thanh một nụ cười nửa miệng đầy tức giận. Nhỏ đưa tay lên quệt chỗ máu ở khoé miệng rồi đưa lên miệng liếm! Giọng nhỏ pha chút bông đùa lẫn sự phẫn nộ: - Cũng được phết?Trong tay nhỏ là cái micro cầm từ đầu chương trình tới giờ. Nhỏ đưa lên trước mặt Nguyệt Thy. Tay nhỏ nắm chặt vào cái micro.“Cộp…cộp…”Những mảnh vụn rơi xuống đất. Trên tay của Vi chẳng còn gì. Nhỏ chỉ cần dùng một chút sức thôi, cái micro đã nứt rồi vỡ ra làm nhiều mảnh, rơi xuống đất. Trước con mắt kinh ngạc của mọi người, Thảo Anh chỉ tỏ ra một chút lo lắng rồi thôi. Nó thì không nói bất cứ thứ gì, gương mặt cũng chẳng biểu lộ cảm xúc. Còn Nguyệt Thy thì tái mặt. Từ trong khán đài, Thiên, Khánh và hắn chạy ra. Theo sau còn có cả…Minh. Ngay lập tức có tận hai người nhảy vào chỗ nhỏ hỏi thăm, quan tâm lo lắng. Là Minh và Khánh! Chẳng hiểu vì sao lúc Vi lãnh trọn cái tát đó, Khánh thấy có cái gì nhói ở tim. Đau lắm. Buốt nữa. Lại còn có chút gì đó rất tức giận! Không những thế mà còn tìm đủ mọi cách để chạy lên sân khấu một cách nhanh nhất. Thật khó hiểu.…Sau một hồi hai người kiểm tra nhỏ, Minh tức giận quay sang nhìn trừng trừng ả ta. Anh vốn dĩ là một người rất xốc nổi, khá nóng nảy, và hơn hết là tình thương của anh chỉ dồn vào hai người con gái quan trọng của cuộc đời mình: Thảo Trang và Bảo Vi. Từ nhỏ, anh không để ai động vào cô em gái bé bỏng này bởi vốn dĩ, Bảo Vi rất dễ tổn thương. Cũng chính vì cái tát vừa rồi, đầu óc anh bây giờ chỉ có thể nghĩ đến cách đánh chết Nguyệt Thy.Biết điều gì sắp xảy ra, tuy hơi ngạc nhiên với sự xuất hiện của Minh ở đây ngày hôm nay và khá là tức giận nhưng Jersey vẫn phải gạt chuyện riêng sang một bên mà giải quyết những chuyện trước mắt. Cô nói vọng vào micro:- Dừng lại!
- Mặc kệ đi! – Minh quát lớn. Bây giờ đối với anh, không có gì quan trọng hơn cô em gái.
- Minh! – Jersey lại gắt lên.
- Đã bảo là mặc kệ đi! – Minh lại quát lớn hơn.
- Về ngay lập tức! – Jersey giận run người dù biết là hiện tại Minh đang rất lo lắng cho cô em gái nhưng điều này là không chấp nhận được! Đã trái lời cô, trốn phát tới đây mà còn dám lớn tiếng à? Anh lo cho Vi, không lẽ cô không lo? Vi cũng là người em gái mà bản thân cô coi như ruột thịt kia mà?
- Không! – Minh tức tối.
- Anh về nhà ngay cho em. Minh! – Bây giờ tới phiên Jersey nổi điên.
- Câm hết đi! – Minh giận quá mất khôn.
- Anh…! Trương Khánh Minh! Về nhà liền. Ngay bây giờ. Đừng có ở đó mà làm lớn chuyện. Anh mà không về thì cho dù anh có là ai em cũng không màng tới nữa đâu! – Jersey bặm môi, cô tức giận nên leo lên sân khấu, đứng trước mặt Minh mà nói.
- Anh không quan tâm! – Minh trừng trừng nhìn Trang.
- Anh dám? – Trang nuốt cục tức vào cổ họng.
- Anh không thể về! Em không thấy gì à? Em gái anh vừa bị đánh giữa đám đông, giữa giới truyền thông và những tay nhà báo. Em không lo thì thôi,cũng phải để anh lo chứ? - Ai nói anh là em không lo. Vi cũng là em gái em. Em không lẽ không lo cho nó? Nhưng điều anh cần biết là đừng làm loạn ở đây. Trước mặt báo chí mà anh làm thế thì trách sao không tới được tai pama? Em cho dù có được pama thương tới mức nào cũng chẳng can được cho anh đâu! Anh hiểu pa là người thế nào mà? Những điều anh làm chỉ là công cốc thôi Minh. Anh mà còn trái lời em thì đừng trách là em và anh chấm dứt ở đây! – Trang kiện quyết nhìn thẳng Minh mà nói.
- HẢ? – Khắp khán phòng nháo nhào cả lên. Cái gì vậy? Những gì Jersey vừa nói nghĩa là sao? Chấm dứt? Là chấm dứt chuyện gì?
- Em… - Minh cứng họng.
- Về ngay cho em. Không thì ngày mai anh không còn nhìn thấy em đâu! – Jersey thở hắt ra.
- Nhưng mà anh không thể về khi mà Vi thế này! – Minh hình như đã có vẻ dìu dịu xuống.
- Em đã nói rồi. Mọi việc em lo. Anh không cần phải động tay vào. Về nhà trước đi. Em nhất định sẽ bắt con nhỏ ấy về để anh xử lý riêng, thế nên anh hãy ngoan ngoãn trở về nhà đi nhé, chồng yêu! – Jersey nói nhỏ vào tai của Minh câu cuối cùng.
- Thật chứ? – Mắt Minh sáng rỡ.
- Thật mà. Về đi! – Jersey gật đầu dịu dàng.
- Ok. Vậy về trước nhá. Nhớ lời nói đó đấy. Thất hứa là coi chừng! Bye vợ yêu. Chồng về trước, xong rồi thì về ngay nhé! – Minh vui vẻ trở lại, nói oang oang làm tất cả mọi người đều nghe thấy mà chính anh cũng chẳng thấy điều gì bất thường trong câu nói vừa rồi của mình. - Ừm… - Jersey miễn cưỡng gật đầu và teip61 theo là một nụ hôn lên trán chào tạm biệt của Minh. Xong, anh cháng đút hai tay vào túi quần rồi thong dong đi về..
Trang đi về phía tụi nó đứng. Cô nhẹ nhàng nói: - Chấm dứt ở đây được chứ? Kết quả thì cũng đã có cho nên dù cô có muốn làm gì thì cũng không được nữa. Tốt nhất là nên ngoan ngoãn chấp nhận nó đi. Cô mà còn động cho dù chỉ là một sợi tóc của em gái tôi thì hãy ở đó mà chuẩn bị tinh thần. Cái giá phải trả nó không hề nhẹ đâu. Tôi, Minh và anh Thiên sẽ làm cô sống không bằng chết, dù cô có muốn sống cũng không được, chết cũng chẳng xong. Cho nên đừng dại dột. Tôi chưa bao giờ biết đùa cợt là gì cho nên hãy suy nghĩ kĩ về những lời tôi nói. Đừng nghĩ rằng tôi đang doạ cô, mà là tôi đang cảnh cáo cô! – Trang nói nhẹ vào tai Nguyệt Thy rồi ra hiệu cho cả lũ cùng bước về. Và ngày hôm ấy, kết thúc tại đó…
============================================================Ai còn yêu thích Cat thì cho Cat thành thật xin lỗi nếu để các bạn chờ đợi quá lâu. Cat sẽ cố gắng hết mức để mỗi tuần đều có chap ọi người. Ai cóment gì thì có thể vào trang fb của Cat. Trang fb của Cat nèk mọi ng`: Cathy Trần. Cat thật sự rất hi vọng vào sự ủng hộ của các bạn. Dù khen hay chê, Cat đều chấp nhận, chỉ mong các bạn đừng nói những lời... trên wall của Cat. Cảm ơn các bạn rất nhìu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT