Bỏ lại cặp đôi còn đang bơ vơ nhìn hai người đó ở chốn này, hai cái mặt ngu ngơ nhìn nhau một hồi rồi cũng bó tay. Vi chỉ mới là mặc áo tắm đi tắm nắng ở biển mà đã vậy rồi, Khánh mà theo nhỏ sang Anh làm việc, xem nhỏ lúc chụp hình rồi sẽ tức điên nữa!

- Chậc…cái thằng… - Hắn tặc lưỡi.

- Ghen quá đáng. – Nó cười khẩy.

- Mà sao em qua đậy sớm vậy? Anh nghĩ chắc hai ngày nữa em mới qua?

...

- Đi sớm xả stress, dạo này đau đầu quá! – Nó lại kéo kính lên, tiếp tục nằm tắm nắng.

- Này…em không sợ anh ghen giống Khánh sao mà còn làm vậy? – Hắn chau mày tỏ vẻ không hài lòng.

- Thế anh làm gì được em? – Nó cười khẩy.

- Em… - Hắn tức nghẹn họng.

- Anh có gì muốn nói hay sao? Gọi người khác mà không nói nữa là hơi bất lịch sự đấy. – Nó dửng dưng trếu tức hắn.

- Được đấy! Em được lắm! – Hắn nghiến răng.

- Cảm ơn vì lời khen.

Hắn há mồm nhìn nó ung dung. Cái kiểu gì đây? Hắn nói đến thế mà vẫn thản nhiên đáp lại như vậy, rõ ràng là muốn thách thức sự nhẫn nhịn của hắn!

Thật là quá đáng, nó có xem hắn là người yêu không thế? Đang lẽ sau gần hai tháng gặp lại, nó phải hỏi han hắn thời gian qua thế nào chứ? Có ăn no ngủ kĩ hay không? Có gặp chuyện gì khó khăn không?

Thay vào những suy nghĩ của hắn là thái độ bình thản đến phát điên của nó. Hắn hậm hực ngồi quay lưng hẳn sang một bên, hai tay khoanh trước ngực với vẻ mặt cực-kì-nghiêm-trọng!

Mất một lúc thấy hắn không nói lấy một tiếng làm nó cảm thấ bất bình thường. Tháo cặp kính đen xuống, nó nhìn thấy tấm lưng rộng dăng quay mặt về phía mình. Chống hay tay xuống nên cát, nó ngồi dậy rồi chọt chọt vào lưng hắn:

- Này…Đăng! Anh giận à?

- Tránh ra. – Hắn nghiêm giọng.

- Thôi mà…em đùa chút. Anh dỗi làm như con nít không bằng. Anh nên nhớ anh sắp 19 rồi đấy! – Nó kéo áo hắn.

- Kệ…buông ra. – Hắn hắt gỏng.

- Không buông! – Nó cương quyết.

- Buông ngay! – Hắn gắt.

- Không!

- Buông!

- Không!

- Đã nói là buông ra ngay! – Hắn quay lại hất tay nó làm nó đang quỳ trên chiếc khăn phải ngã sang một bên.

- Á! – Nó kê lên một tiếng làm hắn chú ý.

- Tiểu An! Em…có sao không? – Hắn hơi sững người nhìn nó rồi đỡ nó ngồi dậy.

- Anh đúng là đồ quá đáng, trẻ con vừa thôi! Hức… - Nó quát hắn rồi nấc lên khiến hắn ngỡ ngàng. Đôi mắt tim trong veo trước mắt đang ngần ngận nước, gương mặt xịu xuống vì đau trông đến tội nghiệp.

- Anh…anh xin lỗi! Em có sao không? Đau lắm không? Trầy cả rồi… - Hắn bối rối cầm tay nó lên, ngay ở khuỷu tay, mấy vết xướt nhỏ bé đã sưng lên và rướm máu nổi bật trên làn da trắng.

- Anh bỏ ra! – Nó phụng phịu.

- Để im anh xem nào! Em đừng có bướng được không? – Hắn khó chịu nói, đôi mắt cứ dán chặt vào vết thường cỏn con của nó còn tay thì thì liên tục xoa nhẹ.

Nó im lặng ngồi không nói nữa, để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Khoé môi chợt nhếch lên một nụ cười, nó không ngờ hắn ngốc vậy. Chỉ một cú đẩy nhẹ thế thôi thì có gì ghê gớm chứ? Nó là Bắc ma nữ mà, vốn dĩ đã không té do cú hất tay đó nhưng thôi, thêm tí kịch cũng hay. Nó muốn xem phản ứng của hắn ra sao. Xem ra nó cũng đáng đi làm diễn viên đấy chứ? Qua mắt cả một con người kinh nghiệm đầy mình như hắn thì khả năng không tồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play