Nhìn bên phía Ellie đã bắt đầu vào trận đấu thật sự, nó mới cảm thấy yên tâm. Chỉ sợ Ellie không đủ lạnh lùng để chĩa mũi kiếm về phía Kun và điều đó cũng đồng nghĩa với việc Kun không thể trở thành Nam hộ vệ. Có lẽ nó đã quá xem thường nhỏ nhỉ? Học để có thể sẵn sàng ra tay tước đoạt mạng sống của cả người mình yêu thương nhất…người “thầy” đó đã dạy tụi nó điều ấy!

- Em và anh…có cần...phải đối mặt nhau thế này không? – Hắn nhìn nó.

- Phải…anh muốn rút lui? – Nó điềm tĩnh đáp. Sự rối loạn trong lòng đang được dằn xuống, cảm xúc lại một lần nữa bị chèn ép.

- Không. Chỉ có điều anh nghĩ em biết anh không nỡ xuống tay với em? – Hắn lắc đầu.

- Vậy sao? Vậy để em dạy cho anh biết rằng…bài học đầu tiên của một sát thủ là không động lòng khi giết chết người mình yêu thương. – Nó nói rồi bật người lên không trung, xoay một vòng rồi giáng chân mạnh vào bả vai hắn không chút kiên nể.

- Vậy nếu bắt buộc…em vẫn sẽ xuống tay giết chết anh? – Hắn lanh lẹ hất chân nó ra bằng một lực mạnh. Hắn biết nếu chỉ nương tay thì sớm hắn đã chết dưới tay nó rồi.

- Phải…người em không giết chết được chỉ có một! – Nó cười cười, không hề hấn gì khi bị hắn hất ra xa.

- Ai? – Hắn khẽ chau mày. Một người mà nó không thể trong khi hắn thì nó lại có thể?

- Lưu Tịnh Cát! – Nó nhẹ nhàng buông ra một cái tên không mấy xa lạ đối với những kẻ làm kinh doanh, bàn tay vo tròn thảnh nắm đấm hướng về bụng hắn.

- Lưu Tịnh Cát? Chủ tịch tập đoàn hàng hải D.E.A.T.H? – Hắn hơi bất ngờ trước cái tên nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để chụp tay nó lại rồi khoá ra sau.

- Anh sơ hở! – Nó nhếch môi. Trong lúc hắn còn đang chú tâm chờ câu trả lời từ nó thì cánh tay rỗi rãi của nó thục vào bụng hắn một cú đau điếng. Qủa là lực tay không hề tầm thường. Những kẻ khác thì có lẽ đã nhanh chóng gục xuống đất vì nội tạng bị tổn thương.

- Em… - Hắn thả tay nó ra rồi ôm bụng. Rất đau! Đó là lần đầu tiên kể từ khi bước vào thế giới đầy máu này hắn cảm nhận được điều đó.

- Sai lầm của anh chính là ở chỗ chỉ chú tâm vào câu trả lời của em. Kẻ thông minh, chắc chắn hắn ta sẽ vừa có thể phân tích câu nói của đối thủ, vừa có thể phân tích các hoạt động. Anh còn rất nhiều thiếu sót! – Nó cười.

- Em…cố tình! – Hắn hơi nhăn mặt nhìn nó.

- Biết thì muộn rồi. Kẻ trong ngành này mới nhìn qua đã có thể hiểu ngay được điều đó. Tuy nhiên, với những gì bản thân anh đã có, tổ chức chỉ cần bỏ ra không quá hai tháng, kết quả thu được đáng để đánh cược. – Nó nhún vai.

- Tổ chức? – Hắn nghe đến đây thì hết nhăn mặt, ánh mắt nhìn nó khó đoán.

- Đến lúc anh sẽ biết. Giờ thì tiếp tục thôi. – Nó lắc đầu tỏ vẻ bí hiểm rồi xoay người tung một cước ngang đầu hắn.

- Em quá lạnh nhạt! Kể cả ai em cũng không tha. – Hắn bật người lộn vòng ra sau tránh cú đá của nó. Một cái thục vào bụng đã thế thì cú đá này hắn mà dính phải thì đảm bảo nằm ngay tại chỗ. Hắn biết lúc nãy đánh trúng hắn, nó đã nương tay. Thế thì với cú đá đầy lực như thế, thử hỏi sẽ ra làm sao? Chưa nói tới chuyện chân là ưu điểm, là điểm mạnh nhất của nó trên cơ thể.

- Xin lỗi. Bản chất thật của một sát thủ là không có trái tim. Cũng như bất cứ ai ngáng đường cũng có thể bị tiêu diệt. – Nó điềm nhiên đáp. Chân tiếp tục tạo thành một cú đá vào mặt hắn.

- Em không thương người hơn chút được à? – Hắn tránh người sang một bên. Nhanh nhẹn đứng dậy cặp cổ nó lại.

- Tất nhiên là không. Chính vì tổn thương nên con người mới không muốn ban phát tình thương cho bất cứ ai nữa. – Nó cười nhạt. Cánh tay rắn chắc của hắn vừa vòng tới trước cổ đã bị hai tay nó chụp lại và thực hiện một màn vật người vô cùng đẹp mắt.

- Hự… - Hắn khẽ nhăn mặt kêu lên khi bị nó tấn công.

- Chú tâm hơn vào trận đấu đi! – Nó lạnh lùng. Người khiến nó không thể ban phát tình thương cho người khác là hắn chứ ai? Nếu lần đó nó không thương người thì đâu quá dễ dàng rơi vào cái bẫy Nguyệt Thy đã giăng sẵn? Đâu phải chịu ăn một cái tát oan uổng? Cũng đâu phải chịu ấm ức trước những lời lẽ đầy cay nghiệt của hắn? Và hơn hết là cũng đâu phải vì hắn mà sẵn sàng lao ra trước đầu xe? Hừ…mọi thứ dẫn đến ngày hôm nay cũng tại hắn là nguyên do cho tất cả!

- Tổn thương? Ý em là em bị tổn thương? – Hắn lặp lại.

- Qúa nhiều. – Nó cười khẩy. Những gì nó phải chịu, những thù hận đã biến con người nó thành thế này. Nhưng khi chuẩn bị lên một kế hoạch hoàn hảo nhất để trả thù, nó lại không nỡ làm thế. Căn bản vì nó biết dù có chĩa súng hay cầm dao giơ lên trước mặt hắn, nó cũng không thể nào bóp cò hay đâm con dao ấy vào con người trước mặt. Đến lúc ấy nó mới phát hiện, tình yêu trong nó nhiều hơn là lòng hận thù ba năm nay.

- Là tại anh sao? – Hắn ôm ngực đứng dậy.

- …Không rõ… - Nó hơi sững người, im lặng vài giây rồi bình thản đáp. Đã diễn thì phải diễn đến phút cuối cùng, diễn cho trót vai diễn của mình. Nó không muốn hắn biết tất cả ngay lúc này.

- Sao lại không biết? – Hắn tung một cú đấm ngay mặt nó nhưng sau đó, nó đã nhanh tay hơn mà chụp lấy nắm đấm đó, kéo giật người hắn phía mình, chuẩn bị một đòn lên gối vào bụng hắn.

Hắn theo quán tính, bị nó kéo thì chúi người tới và thấy đòn lên gối của nó. Nguy hiểm! Đòn lên gối ấy chắc chắn không phải nhẹ nên nếu lãnh trúng thì gục ngay. Hắn đành giơ chân đạp lên đùi nó một cái để đẩy lùi chân nó về phía sau rồi lấy bàn tay còn lại chụp gọn hai cổ tay đang nắm lấy nắm đấm của hắn.

Chân nó bị hắn đạp nên hạ xuống, khá đau. Hai tay cũng cảm thấy nhức nhối vì cái siết chặt tay của hắn. Qủa thật là cổ tay nó quá nhỏ, chỉ cần một bàn tay là hắn có thể nắm chặt lại. Cố gắng giật hai tay ra không được, nó lại tiếp tục kéo hắn về phía mình một lần nữa nhưng lần này, nó thực hiện một cú móc chân khiến hắn mất đà ngã ngữa ra sau, vội vàng buông tay nó ra.

Nó đứng xoa xoa hai cổ tay nhìn hắn đang nằm dưới đất rồi lại tiếp tục dùng nắm đấm hướng về gương mặt của hắn.

Hắn nghiêng đầu né sang một bên làm bàn tay của nó đấm thẳng xuống đất, đau đến mức như gãy xương. Áp dụng chiêu thức của nó, hắn đang nằm cũng móc chân làm nó mất thăng bằng ngã ngược. Tuy nhiên nó lại nhanh nhẹn hơn hắn, chống hai bàn tay xuống đất rồi lộn ngược một vòng, tiếp đất an toàn.

Nó với hắn cứ như thế, không ai nhường ai. Cuộc đấu này dường như ngang tài ngang sức. Và cũng từ thời điểm đó, cuộc mèo vờn chuột vừa rồi đã kết thúc và thay vào đó là cuộc đối đầu thật sự!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play