Nhỏ quay lưng tiến ra cửa, nơi có hàng rào vệ sĩ dày đặc. Một cú đấm đầy uy lực vào một một người, môt cú đá với lực không nhẹ vào ngực một người khác, một cú lên gối quá xuất sắc vào một người khác nữa. Bảo Vi không khinh nể bất cứ một ai, ra tay thẳng thừng.
Vệ sĩ cấp cao sao? Nực cười thật. Nếu như họ có thể cản được Vi thì nhỏ đã không còn là Nam ma nữ rồi. Không vượt qua được một h...àng rào vệ sĩ trên 200 người thì làm sao có thể thực hiện một phi vụ ám sát thành công? Nhiêu đây thật chẳng bõ.
- Trương Ngọc Bảo Vi…đủ rồi. Đụng tay đụng chân nhiều quá đấy. – Giọng nói lạnh nhạt đầy uy quyền phát ra từ bên ngoài làm nhỏ phải dừng tay.
Từ bên ngoài, nó tiến thẳng vào rất nhẹ nhàng. Tất cả vệ sĩ trong nhà đều kính cẩn dạt sang hai bên cúi chào. Vào tới bên trong, nó lễ phép cúi chào người lớn. Bà Trương gật đầu nhìn nó, ánh mắt đầy lo lắng hướng về phía con gái.
- Ở đây làm gì? – Vi liếc nó.
- Để cản mày trước khi mày giết người. Vận động thế là đủ, dừng tay lại được rồi. – Nó cười.
- … - Vi không nói, chỉ nhìn đi hướng khác. Nhỏ biết chứ, đang tức giận mà đánh nhau thì nhỏ đánh càng ngày càng mạnh tay. Thậm chí còn có thể giết người bằng tay không.
- Pama…đừng bắt ép Vi nữa. Tính nó, pama cũng hiểu. Nói là làm, tuyệt đối không làm khác. Cứ tiếp tục như vậy chỉ làm cho gia đình có mâu thuẫn mà thôi. – Nó lễ phép nói.
- Không. Ta sẽ bắt nó kết hôn bằng được. Trừ khi nó có thể dẫn người yêu nó về đây ngay lúc này. – Ông Trương quả quyết. Câu nói ấy khiến Vi chợt giật mình, quay người là nhìn pa mình.
- À…ra thế. – Nó cười cười. Hoá ra chỉ là một màn kịch đóng quá đạt. Muốn Vi dắt người yêu về ra mắt sao không nói sớm? Cứ phải làm thế này sao?
- Nếu nó không có người yêu dắt về thì đừng hòng ta huỷ hôn.
- Con… - Vi đang tính lên tiếng thì nó lại nói:
- Pama không cần chờ đâu ạ! Cậu ấy sắp tới rồi. – Nó cười.
- Sao? – Vi tròn mắt nhìn nó.
- Làm sao con biết? – Bà Trương nhìn nó hỏi.
- Con tin…cậu ta không thể nào để Vi kết hôn được. – Nó nhếch môi. Ngay sau đó là một tiếng gọi từ ngoại vọng vào:
- Bảo Vi!
Từ bên ngoài, một tên con trai mặc áo sơ-mi trắng, quần jeans bạc màu hấp tấp chạy vào, gương mặt nhễ nhại mồ hôi. Là Khánh.
Khánh chạy ào tới, ôm lấy Vi mà không cần để ý đến những ai có mặt ở đây.
- May quá! Tìm thấy em rồi. – Khánh thở hổn hển, gương mặt vơi đi phần nào lo lắng.
- Khánh…anh…sao anh ở đây? – Vi đẩy Khánh ra, giọng run run.
- Anh sợ em phải kết hôn. – Khánh cười dịu dàng.
- Ngốc! – Vi nói, mắt đỏ hoe, ngấn nước, tay ân cần quệt đi từng giọt mồ hôi trên trán Khánh. Cái nét lạnh lùng, ương bướng, ngang ngạnh lúc nãy không còn mà thay vào đó là cái gì đó rất mềm yếu, dịu dàng chứa đầy quan tâm.
- Không sao, đừng lo. – Khánh cười trấn an, sau đó lôi nhỏ ra sau mình như kiểu che chở, lấy hết dũng khí tiến tới trước mặt pama Vi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT