Nhưng… có một lực kéo anh chàng lại, không quá mạnh nhưng cũng khó để Khánh vùng ra được. Là nó.

- Anh đang tính làm gì vậy? – Nó kéo Khánh lại một góc sảnh.

- Thế cô muốn tôi làm gì? Đứng yên và nhìn Vi sắp phải là con dâu nhà họ Triệu sao? – Khánh gắt lên.

- Thế anh nghĩ nếu mình xông lên thì sẽ làm được gì? – Nó lại hỏi.

- … - Khánh không trả lời, chỉ hậm hực quay mặt đi.

- Sẽ thay...đổi được mọi thứ sao? Anh chắc chứ? Hay là tự đánh đổi thanh danh của bản thân, làm mất mặt Hoàng Anh và làm mất mặt của Ngọc Bảo? Hừ…Anh không sợ người khác sẽ nói Vi là kẻ hai lòng? Đã có người yêu mà vẫn vác mặt tới đây để làm dâu họ Triệu? Anh có nghĩ đến những điều đó hay không? Vi đã đủ tai tiếng và đã đủ mệt mỏi. Đừng bắt nó phải chịu thêm thiệt thòi nữa. – Nó cười nhạt.

- Thế tôi phải làm gì đây? Cô bảo tôi phải làm sao? – Khánh quay lại quát.

- Ra xe ngồi yên đi. Đừng làm loạn ở đây nữa. Con Vi sẽ còn rất khó xử nếu thấy anh đang nhìn.

- Cái gì chứ?

- Ra xe đi. – Nó nhắc lại.

- Không thể được. – Khánh tức tối.

- Thế giờ anh muốn thế nào? – Nó cau mày.

- … - Khánh không trả lời.

- Ra xe đi, đừng để tôi nhắc lại. Còn chuyện con Vi cứ để nó tự tính. Nó không yêu Triệu Vương Hoàng thì tuyệt đối sẽ không về làm dâu nhà họ Triệu. Nó đã nói rồi, dù sớm hay muộn, bằng bất cứ giá nào thì nó cũng chỉ yêu anh thôi. Anh nên học cách tin tưởng người khác. – Nó nói, giọng có phần hơi gắt gỏng rồi cũng quay lưng đi.

Nếu Khánh lao lên đó và phá hỏng buổi lễ, như thế chẳng khác nào bôi tro trét trấu vào tộc họ Nguyễn? Chưa kể điều đó cũng sẽ làm ảnh hưởng đến tập đoàn Triệu Vương lẫn Ngọc Bảo. Làm kinh tế, cho dù là tập đoàn lớn mạnh nhất, thâu tóm toàn bộ nền kinh tế của thế giới thì tuyệt nhiên vẫn phải kiên nể hai tập đoàn ấy. Bởi nếu không có các mối làm ăn với họ, những thứ thu được cũng chỉ bằng con số 0. Huống hồ chi tập đoàn nhà Khánh chỉ mới đứng thứ ba?

Tức giận đấm một cái thật mạnh vào tường. Cũng may do tiếng nhạc khá to nên không ai nghe thấy âm thanh gì, chỉ duy nhất có một người trên sân khấu đã thấy và hướng ánh nhìn lo lắng lẫn đau xót của mình xuống. Có gì đó nghẹn lại ở cổ, không cho âm thanh phát ra được và tiếng gọi như bị nuốt lại vào trong. Một giọt nước mắt lăn xuống nhưng không ai, không một ai có thể nhìn thấy giọt nước mắt trong như pha lê của ác quỷ. Giọt nước mắt mà một con ác quỷ khóc cho người mình yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play