- Có thể…hừ…em sẽ thắng! Nhưng đó chì là vì em nể chị và em nợ thầy một mạng mà thôi. Em không muốn xen vào mấy chuyện này. Không hứng thú! – Nó thay đổi thái độ hẳn, lạnh nhạt. Có vẻ nó khá khó chịu việc này bởi vì…nó biết bọn hắn thuộc Monster. Và đương nhiên giữa Killing và Monster lúc đó sẽ phải tranh giành nhau “chiếc ghế vàng” ấy. Thật sự nó không muốn để Vi, Thảo Anh hay Trang ph...ải khó xử.

- Chị biết em đang nghĩ gì? Sợ ba đứa nó khó xử sao? – Ropez nghiêng đầu nhìn nó.

- … - Nó không trả lời, chỉ khẽ gật nhẹ đầu. Từ nhỏ đến giờ, nó chỉ có Vi, Anh Anh và Trang là những người bạn thật sự mà thôi.

- Em có biết khi trở thành Tứ ma nữ, các em phải cứng rắn, dứt khoát và không được mềm lòng? Em không nghĩ đây là cơ hội tốt để thể hiện điều đó sao? Nếu có thể thẳng tay giết người mình yêu thường thì…người đó hoàn toàn xứng đáng là người của D.E.A.T.H và Tứ ma nữ. Ngược lại thì không đủ tư cách! – Ropez nhàng nhạt nói.

- Nhưng không lẽ, em phải nhìn họ đánh nhau sao? Nhìn anh hai mình đánh Thảo Anh, nhìn anh Minh đánh chị Trang, nhìn Anh Khánh đánh Bảo Vi? Ý chị là thế à? Xin lỗi nhưng chị thừa biết em không thể! – Nó hét.

- Em nên biết, muốn có 1 thứ thì phải đổi một thứ, muốn giữ 1 thứ thì phải mất một thứ, đó là quy luật không thể tránh khỏi! Tất cả đều tuỳ thuộc vào những gì em quyết định. Hãy cân nhắc xem bản thân cần cái nào và trân trọng cái nào hơn, Tiểu An à! – Chị dịu dàng nói.

- Em…thật sự nếu chỉ có hai sự lựa chọn, em sẽ chọn lựa chọn thứ 3: Mất hết hoặc không mất gì cả. Giữa một người anh có chung huyết thống và những người bạn gắn bó với mình từ khi lọt lòng, em không đành lòng để mất ai. Nếu có mất, em sẽ tự nguyện là người phải chết chứ không phải bất kì ai. – Nó cứng rắn.

- Em có chắc rằng mình làm được? – Chị nhíu mày nghi ngại.

- Bắc ma nữ chưa bao giờ nói mà không làm được. Cũng như một Kiwasato Venus chưa từng thất bại. Em sẽ chứng mình cho chị thấy, trong cuộc đấu tranh giành “chiếc ghế vàng”, em sẽ không để mất bất cứ ai! – Nó nói rồi cười đắc thắng.

- Ok…chị sẽ chờ. Tiện thể, cha nuôi nhờ chị nhắn em đến em: thời hạn tìm Nam và Bắc hộ vệ chỉ còn 3 tuần nữa thôi. Nhanh chóng trước khi mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát. – Ropez nói.

- Vâng…em biết rồi! Thôi…em về nhá. Em mệt rồi, lái xe thâu đêm về đây gặp chị nên giờ mắt mở không lên. Oáp… - Nó đưa tay lên che miệng, nói.

- Ừ. Về cẩn thận. – Chị gật nhẹ đầu.

- Ngày mai mọi người từ Nha Trang về hết rồi. Tối mai họp tại Vegas chị nhá. Bye bye! – Nó nói rồi bước thẳng ra cửa, ngay lập tức, Ropez gọi lại.

- Ơ…khoan…hay em lên giường chị ngủ đỡ đi. Tỉnh rồi hẳn về. Buồn ngủ mà lái xe thì nguy hiểm lắm, sẽ gặp tai nạn mất! – Ropez lo lắng.

- Thế cũng được. Chiều có gì chị gọi em dậy rồi hai chị em mình cùng đi ăn tối nhé! – Nó nói nói rồi chiu tọt thẳng vào chăn, đắp ngang đầu, ngủ ngay.

Ropez khẽ gật đầu rồi cười nhìn cô em gái. Sao nó lại khiến người khác không thể nào dứt tình yêu thương ra khỏi nó được thế này? Ropez luôn muốn bảo vệ nó bằng mọi giá. Không muốn bất cứ thứ gì làm nó tổn thương nữa. Vậy thì, chị sẽ khiến nó không thể nào nhớ lại phần kí ức đã mất cách đây 3 năm, dù biết là bảo vệ nó nhưng nó cũng khiến chị phải đánh đổi. Ropez quyết định rồi, dứt tình chị em ruột thịt để nó khỏi đau mặc cho cậu em trai sẽ khổ sở. Nhưng mà thôi, mặc kệ vậy. Chị chỉ có thể chọn một trong hai, chị không có đủ bản lĩnh và khả năng níu cả hai thứ như nó. Nhưng…đó là do cậu em chị đã đánh mất nó, đã khiến nó buồn, nó khóc, đã khiến nó bị tai nạn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play