Hắn lúc này cũng đã lái xe về trong đêm. Hiện tại đang ở nhà. Hắn bực bội thật. Chỉ tại một cú điện thoại mà hắn lại phải lội ngược về thành phố sớm như thế trong khi bản thân lại thích được vui chơi.
Tối hôm qua:
Vừa về tới phòng, điện thoại hắn rung liên tục mặc dù chủ nhân nó đã khá uể oải.
“Alo…” – Hắn khó chịu.
“Sao thế? Mệt hả cưng?” – Giọng một cô gái vang lên trong điện thoại.
“...Ai vậy?” – Hắn cau mày.
“Đoán xem!” – Cô gái nói với giọng thách thức.
“Chị hai?” – Hắn thốt lên.
“Em thông minh nhỉ? Phải, là chị đây!” – Chị hắn cười qua điện thoại.
“Chị gọi cho em làm gì?” – Hắn hỏi.
“Nhớ nhóc thôi…cũng 4 năm rồi không gặp mặt cơ mà.”
“Nhớ nhung gì? Bà chị mới trong trại ra à?” – Hắn xóc xỉa.
“Hừ…làm như em không biết! Chị chỉ biết có mỗi quần áo với giày dép. Có còn thời gian để ý cái gì đâu? Đúng là bọn con gái.” – Hắn nói mà không biết rằng, đầu dây bên kia có một cái nhếch môi rất kì lạ.
“Thì sao nhóc? Mà con gái thì sao chứ? Có ai dạy cho em biết rằng đừng bao giờ xem thường phái nữ chưa? Em mà cứ thế thì sẽ có ngày chết dưới tay con gái đó!” – Chị hắn trề môi.
“Có gái chết với em thì có. Ở đó mà mơ đi.”
“Hừ…nọi chuyện mất cả hứng.”
“Thế thì ai bảo gọi. Mà gọi có chuyện gì?” – Hắn càu nhàu.