Mặc Nhi đi đi lại lại, vừa muốn nhìn thử vào bên trong, lại vừa cảm thấy như thế không ổn, tay chân quả thật chẳng biết nên để đâu, đành không ngừng xoa xoay tay. “Sao lại yên tĩnh thế?” Mặc Nhi do dự, “Ta thấy người khác sinh con đều kêu gào rất thảm thiết, sao gia chẳng kêu lấy một tiếng nào……”
Thục Hà nắm chặt lấy tay Mặc Nhi, cảm nhận được sự lạnh buốt từ bàn tay nàng, trong lòng cũng thấy lo lắng theo, nhưng miệng vẫn nói: “Không sao, không sao, tính tình gia kiên nhẫn, chút đau đớn này, nhẫn nhịn một lúc cũng sẽ hết thôi.”
Sao có thể hết được chứ? Việc này còn đau hơn bị dao cứa lên người gấp mười lần, mà cho dù có như vậy cũng không thể không kêu tiếng nào được. Thục Hà thật sự sợ Tạ Lâm kìm nén không chịu rên la, nên bụng dạ cũng không ngừng bồn chồn.
Nửa năm qua, Thục Hà đã thay đổi cực nhiều, sự khéo léo tao nhã trước đây đã biến thành tỉnh táo và nhạy bén. Mái tóc nàng được búi gọn gàng, cả người toát lên khí chất dịu dàng của một người phụ nữ lần đầu một tay quán xuyến gia đình.
Đứng bên cạnh là một người đàn ông, hắn thấy nàng như vậy, không kìm được nắm lấy tay nàng coi như an ủi.
Người này tướng mạo có phần khá giống với Tạ Lâm, một năm không gặp, hắn đã trưởng thành và trầm ổn hơn xưa.
Mọi người đang mải ở đây lo lắng, thì bên ngoài nghe thấy một giọng nói chói tai gần như là khàn sạn truyền tới, “Bệ hạ giá……” Mới nói được ba chữ, thì đã bị Minh Trọng Mưu sải bước vội vã xông vào cắt ngang, “Tạ Lâm thế nào rồi?”.
Hắn vừa mới bãi triều, thì nghe nói Mặc Nhi phái người tới đưa tin, cho dù xưa nay Minh Trọng Mưu là người bình tĩnh vững vàng, nhưng giờ cũng không kìm được niềm ngạc nhiên sung sướng, không quan tâm đến các đại thần có tư tưởng đối lập với mình, hắn lao thẳng tới phủ Thừa tướng.
Minh Trọng Mưu không đợi các nàng trả lời, chỉ chỉ vào trong phòng, “Tạ Lâm và bọn họ đang ở trong phòng à? Bà đỡ thế nào rồi? Có đáng tin không?” Hắn lắng nghe âm thanh bên trong, nhưng lại chỉ thấy một bầu không khí im ắng, không kìm được nghi ngờ hỏi: “Sao không có tiếng gì hết vậy?”.
Mặc Nhi và Thục Hà đưa mắt nhìn nhau, Mặc Nhi cười ngượng ngùng, “Gia đang ở bên trong, còn về phần bà đỡ thì……. có lẽ bệ hạ cũng có thể yên tâm, chỉ là……”
Minh Trọng Mưu ngạc nhiên hỏi lại: “Chỉ là sao?”.
“Chỉ là……” Mặc Nhi cúi đầu, liếc trộm sắc mặt hắn, “Chỉ là bà đỡ không phải là bà đỡ, mà là…… Lạc Thạch Thiên.” Nói đoạn, giống như là sợ bị đánh, nàng vội vàng lùi lại sau mấy bước.
Chỉ chớp mắt sắc mặt Minh Trọng Mưu đã thay đổi, hắn đã nắm giữ triều chính đã lâu, uy phong tích lũy được đã không còn như ngày xưa, sắc mặt một khi nghiêm lại, đã có thể dọa các vị đại thần sợ phải khấu đầu, càng lợi hại hơn là, có thể khiến bọn họ xin tha mạng. Huống hồ trước mặt chỉ là hai cô gái?
“Cái gì? Lạc Thạch Thiên?” Sắc mặt Minh Trọng Mưu xanh lét, run run chỉ vào cánh cửa, “…… của ta……” Hắn cứng nhắc nuốt hai chữ “thê tử” vào trong, miễn cưỡng đổi thành, “Tạ Lâm sinh con, sao lại để Lạc Thạch Thiên đỡ đẻ? Các ngươi nghĩ gì vậy hả?”.
Mặc Nhi và Thục Hà cúi đầu, lén lút ngoắc ngón tay lại với nhau, Mặc Nhi sợ sệt nói: “Chỉ là…… không…… không ngờ gia trở dạ nhanh như vậy, bà đỡ đã tìm xong xuôi rồi, chỉ là không đến kịp, vừa khéo có Lạc Thạch Thiên trong phủ, nên……”
Có lẽ nàng cũng cảm thấy ý này không được hợp lý lắm, nên đành cúi đầu, giọng nói càng lúc càng bé.
Minh Trọng Mưu phất ống tay áo, hung hăng hừ một tiếng, sau đó chú ý đến người đàn ông đứng phía sau Thục Hà, sắc mặt càng sầm sì, “Sao khanh lại ở đây?”.
Chàng trai có dung mạo khá giống với Tạ Lâm kia chính là cháu họ của Tạ Lâm, Tạ Luân.
Hắn dùng tên giả là Giải Luân, đỗ Bảng nhãn trong kỳ thi xuân vi năm ngoái, cũng là Tiến sĩ duy nhất trong Nhất giáp bị phái đi xa khỏi kinh thành. Nhưng Tạ Luân lấy Tạ Lâm làm gương, chăm lo việc nước, thấu hiểu nỗi khổ sở của dân chúng, lo cho nỗi lo của dân, xót cho nỗi khổ của dân. Thời gian hơn một năm đã giúp hắn làm đúng được như vậy. Năm ấy Minh Trọng Mưu phái hắn rời kinh, chính là để tích lũy kinh nghiệm.
Giờ kinh nghiệm của hắn đã đủ, trước tháng Ba đã về kinh, vào triều làm quan.
Nhưng vì ngày trước bị điều đi xa kinh thành, còn bị những Tiến sĩ cùng năm với mình được giữ ở lại trong kinh thành cười nhạo chèn ép, cuộc sống khổ sở vô cùng, rồi một hôm mưa to gió lớn, gặp Thục Hà được nàng che mưa cho, Thục Hà hơn hắn vài tuổi ấy thế mà lại động lòng, cứ qua lại thường xuyên hiểu rõ thân phận đôi bên rồi, lại càng nảy sinh ý muốn thân cận.
Phủ Thừa tướng bị phong tỏa, bọn họ lén lút gặp gỡ, lúc gặp nhau tình cảm cũng rất thầm lặng, không ai nói gì, cũng có thể biết được đối phương đang nghĩ gì.
Hồi đầu Thục Hà vẫn còn có chút tự ti, sau đó tình cảm của Tạ Luân đã khắc sâu vào trái tim nàng. Hơn thế trong lúc Tạ Lâm lâm vào tình cảnh khốn khó, tình cảm của cả hai càng vì cảnh ngộ tượng tự mà trở nên sâu đậm, thậm chí đã đến mức độ bàn luận chuyện hôn nhân cưới gả.
Lần này Tạ Luân quay về, ngoài trừ việc giúp dân thoát khổ ra, cũng còn vì muốn nắm tay người thương đi đến trọn đời, hơn thế sự non nớt năm xưa đã thay bằng sự trưởng thành và đáng tin cậy. Cũng khó trách Minh Trọng Mưu không hiểu sự tình lại thấy hắn không thuận mắt.
Hơn thế cửa lớn phủ Thừa tướng không phải vẫn luôn khóa chặt ư, sao hắn lại vào được?
Cả người hoàng đế Đại Sở xù lông nhím, Tạ Luân cũng không biết tại sao đối phương lại hung hăng như vậy, chỉ biết cung kinh thưa: “Bệ hạ, thần…….”
Thục Hà ngắt lời hắn: “Bệ hạ, chàng ấy tới vì dân nữ, bọn dân nữ đã lên kế hoạch thành thân rồi.” Nói đoạn, khuôn mặt trắng trẻo của nàng ửng hồng, cúi đầu e thẹn.
Tạ Luân nghe nàng nói vậy, trong lòng không kìm được sung sướng, len lén nắm lấy tay nàng.
Minh Trọng Mưu nhìn hành động của hai người bọn họ, biết hai người đang nói thật, trong lòng ngược lại thấy rất thoải mái. Một người, có thể coi là thiếp của thê tử mà hắn yêu, người kia là một gã đàn ông chả hiểu từ đâu chạy tới phủ của thê tử yêu trong tim hắn, hắn khó mà nảy sinh hảo cảm với hai người bọn họ được. Nhưng hai người này có thể cặp với nhau, thì đúng là quá tốt!
Sắc mặt Minh Trọng Mưu chuyển từ mưa dông sang nắng ấm, Mặc Nhi ở bên cạnh nhìn thấy cảnh ấy, cũng rụt rè thưa: “Bệ hạ, Lạc Thạch Thiên và Mặc Nhi cũng……” nàng không nói hết câu, nhưng hàm ý trong đó thì rõ mồn một.
Minh Trọng Mưu nghe thế long nhan vô cùng vui vẻ, “Vậy thì tốt, nếu các ngươi thành thân, dù là bày tiệc hay phong bao đỏ, trẫm đều sẽ chuẩn bị chu đáo cho các ngươi.”
Mặc Nhi cười bẽn lẽn, trong lòng nghĩ thầm, hoàn cảnh của nàng và Thục Hà hoàn toàn khác nhau, bệ hạ vui sớm quá rồi. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ nàng có mười lá gan cũng chẳng dám nói ra câu đó.
Minh Trọng Mưu nói xong, lại nhìn vào bên trong, nghi ngờ: “Trẫm ở đây lâu như vậy rồi, sao vẫn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ bên trong? Tạ Lâm thật sự đang ở trong đó sao?”.
Mặc Nhi nhìn về hướng căn phòng, cũng do dự: “Từ sau khi gia được đưa vào phòng, bọn tiểu nữ cũng không nghe thấy âm thanh nào, cũng không biết rốt cuộc giờ gia ra sao.”
Minh Trọng Mưu cả kinh, “Tạ Lâm vào được bao lâu rồi?”.
“Cũng không lâu lắm đâu ạ,” Mặc Nhi an ủi hắn, “Bệ hạ không cần quá lo lắng, nếu có gì không ổn, Lạc Thạch Thiên đã nói với chúng ta rồi, chúng ta cứ đợi ở đây một lúc nữa xem sao.”
Minh Trọng Mưu nghe nàng nói như vậy, chẳng cảm thấy được an ủi chút nào, ngược lại trong lòng càng thêm sốt ruột bất an.
Mọi người đang không biết nên làm thế nào, thì bên trong đột nhiên truyền đến tiếng trẻ con khóc.
Tiếng khóc của đứa bé nhưng lại phảng phất giống như tiếng cười, ngập tràn niềm vui sướng của một sinh linh vừa chào đời.
Tất cả mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, Mặc Nhi mỉm cười, không kìm được bật khóc: “Sinh rồi, đã sinh rồi.”
Thục Hà vốn dĩ đang vui mừng, thấy nàng ấy như vậy, liền ôm chặt lấy, lắc đầu thở dài nói: “Nhìn muội xem, vẫn cứ như trẻ con ấy, vừa khóc lại vừa cười, thật sự xấu quá.” Nói xong, lại lấy khăn của mình ra lau nước mắt cho nàng.
Mặc Nhi quay đầu lại, miệng tuy cười nhưng nước mắt không ngừng rơi, “Xấu thì xấu, sinh rồi, cũng không biết là hoàng tử hay công chúa, Mặc Nhi thật sự rất vui, Thục Hà tỷ tỷ, Mặc Nhi không biết nên nói thế nào nữa, Mặc Nhi sung sướng cực kỳ……”
Thục Hà thấy dáng vẻ vừa muốn ngừng khóc nhưng mồm miệng vẫn mếu máo của nàng ta, trong lòng cũng tràn đầy vui vẻ, “Phải, phải, biết là muội vui rồi, chúng ta đều phải cảm ơn trời cao, mong gia và hoàng tử sau này bình an khỏe mạnh, bệ hạ nhất định cũng……”
Thục Hà quay đầu lại thì lại chẳng nhìn thấy bóng dáng Minh Trọng Mưu đâu, nhưng lại thấy cánh cửa phòng của Tạ Lâm vang lên một tiếng “rầm” sau đó lập tức đóng lại.
Tạ Luân nhìn nàng đầy nghi ngờ, chỉ chỉ vào cánh cửa, “Sắc mặt bệ hạ không tốt lắm, sốt ruột quá nên xông thẳng vào trong rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT