Mẫu thân Nghiêm Quán nhìn Tạ Lâm đứng bên cạnh, lại nhìn
đứa con trai mặt mũi giống mà lại không giống kia, bất giác sắc mặt tái
mét hoảng sợ, ghé lại gần Nghiêm Quán thì thầm nói: “Con trai à, tại sao con lại che giấu mặt mũi mình như thế, con từng an ủi ta rằng, con muốn sống những tháng ngày yên bình với con gái nhà người ta, không để những ân oán xưa kia nữa quấy rầy mình nữa nên mới hóa trang thành ra thế
này, đợi sau khi lấy vợ xong sẽ tìm cơ hội từ quan lui về ở ẩn, không
màng sự đời cơ mà. Sao hôm nay lại làm chuyện thế này……” Mẫu thân của
Nghiêm Quán đau lòng đến toàn thân run rẩy, “Con làm thế này không phải
sẽ khiến phụ thân đã tạ thế của con thất vọng ư?”.
Nghiêm Quán cười nặng nề, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay bà, thì thầm an ủi: “Mẫu thân, mấy ngày qua mẫu thân đã thực sự chịu nhiều kinh hãi
rồi, hãy đợi xem con trai xử lý gã gian thần Tạ Lâm này để tế vong linh
trên trời cao của phụ thân.”
Nói đoạn, hắn không để ý đến vẻ mặt đầy kinh hoàng của mẫu thân mình sau khi nghe xong những lời ấy nữa, quát hỏi Tạ Lâm: “Tạ Lâm, lòng dạ ngươi độc ác lắm nàng ấy suy cho cùng cũng là thị thiếp của ngươi, một ngày
lên nghĩa vợ chồng, ân tình đến trăm năm, vậy mà ngươi lại hạ độc nàng
ấy, lại còn dạy người phụ nữ một thân lấy hai ấy chồng tới ám hại ta, ta biết ngươi và ta vốn có thù nhà, ngươi từng hại chết phụ thân ta, ta
luôn tâm niệm ngươi là trọng thần của triều đình, nên không muốn gây
chuyện thị phi, muốn dịch dung cải trang, tìm một cô gái rời xa chốn ân
oán này. Nhưng hôm nay, ngươi lại muốn nhổ cỏ tận gốc.” Hắn nghiến răng
ánh mắt chất chứa bi phẫn, hét toáng lên, “Được, được lắm, Tạ Lâm, nếu
ta không làm rõ ràng chuyện này với ngươi, thì Nghiêm Quán ta đã phí
công làm người rồi.”
Những lời này đã nói toạc hết bí mật năm xưa, có người hiểu ra lập tức
kể chuyện của Nghiêm Liễu Phương cho người bên cạnh, vốn tưởng rằng
Nghiêm Liễu Phương quả thực đã lén bớt xén tiền lúc giám sát xây dựng
nên bị chém đầu, nhưng giờ có vẻ bên trong có ẩn tình khác, có vài người thầm đoán, chốn quan trường ngươi hại ta, ta hại ngươi, đó là chuyện
bình thường, có lẽ Nghiêm Liễu Phương bị tên gian thần kia ám hại nên
mới phải rơi đầu, khiến cho con trai ông ta Nghiêm Quán ôm hận.
Quan khách có mặt ở đây đa phần đều là hàng xóm láng giềng, Nghiêm Quán
độc lai độc vãng đã quen rồi, cũng không có bạn bè gì. Cho dù có vài
người bạn tốt, thì cũng đều là tâm phúc thân thiết, đã biết hắn định làm gì từ lâu, thêm nữa Nghiêm gia vốn sớm đã chẳng còn ai, một số ít có
mặt ở đây Ngiêm Quán cũng đã dặn trước với bọn họ sẽ diễn một vở kịch
trong hôn lễ, chỉ loáng cái đã hiểu ra mọi chuyện.
Một vài người không biết rõ về Nghiêm gia, chỉ cảm thấy lời nói của
Nghiêm Quán úp úp mở mở, vì thế trong bữa tiệc cũng có hơi thấp thỏm bất an, đắn đo suy nghĩ xem có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì.
Giờ thấy tình hình này lập tức ngộ ra, Nghiêm Quán phen này được ăn cả ngã về không, ép Tạ Lâm hôm nay phải thân bại danh liệt.
Lời nói của Nghiêm Quán rất bi thống, dường như muốn cắn chết Tạ Lâm mới chịu thôi. Ánh mắt mọi người xoắn lấy Tạ Lâm, người hiểu lý lẽ, vì vẫn
còn đợi xem nàng sẽ phản biện thế nào, kẻ ngu muội thiếu lý trí thì thì
thầm mắng chửi.
Trong đám quan khách có một đứa bé, cất giọng non nớt nói một câu, “Cha, xem ra Tạ Lâm là một người xấu, sao ngài ấy lại có thể đối xử như vậy
với đại tỷ tỷ chứ,” đứa trẻ không giống người lớn, kiêng kị quyền thế
của Tạ Lâm nên không dám nói to, nên vào lúc này giọng nói non nớt ấy
nghe rõ ràng vô cùng. Giọng nói ấy như ngàn cơn sóng cuồn cuộn trào, mọi người nhớ tới cái danh Thừa tướng gian thần của triều đình Đại Sở, bao
nhiêu oán hận tích tụ ngày trước cộng thêm chuyện ngày hôm nay, cơ hồ
như trong nháy mắt bùng phát không chút kiêng dè, tiếng mắng chửi trong
đám đông càng lúc càng to.
Sân vốn dĩ không lớn, hàng xóm nghe thấy mấy lời mắng chửi ấy, liền thò đầu thò cổ sang hóng chuyện.
Thằng bé mới nói một câu đã bị cha nó bịt miệng lại, lập tức chỉ phát ra được những tiếng “ưm ưm”, nhưng giờ ai còn tâm trí mà để ý tới nó, chỉ
không ngừng mắng chửi Tạ Lâm.
Thục Hà và Mặc Nhi vốn đóng giả làm con trai, trà trộn vào trong đám
quan khách, giờ nghe những lời mắng chửi ấy, Mặc Nhi không nhịn được nổi giận, đang muốn xông đến trước phản bác mắng lại, may mà Thục Hà vẫn
còn lý trí, vội vàng kéo giữ nàng lại, thì thầm nói: “Gia bảo chúng ta
không được lộ mặt, muội quên rồi sao?”.
Mặc Nhi thấy Tạ Lâm ở phía trước quay lưng về phía bọn họ, cũng không
biết biểu cảm của nàng giờ như thế nào, nhưng nhớ đến những khổ sở trước đây của Tạ Lâm, rõ ràng là suốt ngày hết lòng lao lực vì quốc sự, nhưng lại phải mang cái danh gian thần, lúc này còn bị bách tính chửi rủa,
Mặc Nhi lo đến phát khóc, “Thục Hà tỷ tỷ, sao tỷ không lo lắng chút nào
vậy, giờ vẫn còn không chịu ra mặt ư, danh tiếng của Gia trong mắt đám
người đó đã rất xấu rồi, dân chúng không nhìn thấy, cũng không cảm nhận
được, giờ lại chứng kiến cảnh này chắc chắn không phải việc tốt đẹp gì.
Gia không phải đã nói rồi sao, miệng lưỡi bách tính khó đề phòng như
sông nước mùa lũ, hôm nay xảy ra chuyện, Gia còn làm Thừa tướng được nữa không? Tên Nghiêm Quán kia đang muốn ép Gia vào con đường chết kìa.”
“Là bịt miệng dân còn khó hơn ngăn sông. Ngày thường Gia bảo muội đọc
nhiều sách vậy mà muội đọc ra thế này à.” Thục Hà lắc lắc đầu, an ủi
nói, “Muội xem có khi nào Gia khiến chúng ta thất vọng không, muội đừng
nóng vội, chờ xem Gia ứng biến ra sao đã. Nếu ngay cả Gia cũng không
biết nên đối phó thế nào, thì chúng ta ra mặt có tác dụng gì?”.
Mặc Nhi nghĩ ngợi, thấy quả đúng là thế, nhưng vẫn không dằn được sự lo
lắng xuống, lại nghĩ tới việc Lạc Thạch Thiên suy cho cùng cũng là Ngự y trong cung, không tiện tự ý rời cung, nên giờ mới không có mặt ở đây,
nếu không sao có thể để Gia phải chịu nhục nhã như thế? Vừa nghĩ nàng
vừa thấp thỏm nhìn vào bên trong.
Mọi người thi nhau chỉ trích thóa mạ Tạ lâm, có người còn nói phải trói
tên gian thần này vào giải lên quan phủ, có người hỏi gian thần này
chính là quan thì sao giải lên quan được, lập tức người đáp kẻ trả lời
rằng liên hợp lại trói hắn đưa lên quan, cho dù có ồn ào đên tận chỗ
thiên tử, thì mọi người cùng đồng tâm hợp lực cũng có thể lấy được mạng
tên gian thần kia.
Người này nói một câu, kẻ kia nói một câu, tranh luận ầm ĩ, ngay cả Nghiêm Quán cũng muốn xông lên liều mạng với Tạ Lâm.
Cái gọi là miệng nhiều người xói chảy vàng, phỉ báng khiến người ta chết đi sống lại, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Mọi người cảm thấy Tạ Lâm như miếng thịt nằm trên thớt, chỉ đợi bị băm
chặt, lần tranh luận này cũng không cần phải e dè gì hắn cả.
Thậm chí có người còn cầm dây thừng xông tới, muốn Tạ Lâm thúc thủ chịu
trói. Suy cho cùng đám người này không có võ công gì, lại tưởng Tạ Lâm
sẽ ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, Tạ Lâm đương nhiên còn lâu mới cam tâm đầu hàng như thế, nàng liền đẩy ông ta một cái, ông ta không ngờ nàng
lại phản kháng, bèn loạng choạng lùi ra sau mấy bước, suýt chút nữa là
ngồi phệt mông xuống đất, bất giác ngoạc miệng ra mắng: “Tên gian thần
kia, sự việc sờ sờ ra trước mắt mà vẫn không chịu ngoan ngoãn chịu trói, lẽ nào muốn đám người bọn ta dùng biện pháp mạnh hả? Nếu ngươi thật sự
có bản lĩnh, thì duỗi tay ra, kẻo sau này lại trách bọn ta động tay động chân!”.
Ông ta nói như vậy, hoàn toàn là tưởng tên gian thần này sẽ sợ hãi mà
xin tha, nhưng lại thấy nàng đứng ở trên cao lườm ông ta một cái sắc
lẻm, ánh mắt lạnh lẽo, khiến ông ta gần như đông cứng.
Chỉ một cái nhìn thôi đã khiến tất cả đột nhiên nhớ ra đối phương dù gì
cũng là Thừa tướng, ngoài trừ Hoàng thượng ra, thì đây là nhân vật nắm
giữ trọng quyền. Đám người này phần lớn đều là bách tính bình thường,
xưa nay nào đã được nhìn thấy vị quan nào to như thế bao giờ, nay thấy
thế liền trào lên cảm giác sợ hãi, động tác trên tay cũng chậm lại, mồm
miệng cũng phải để lại đôi phần khẩu đức, chỉ thoáng chốc, xung quanh
chìm vào yên tĩnh.
Tạ Lâm khẽ hừ một tiếng, vẫn đứng im sống lưng thẳng tắp, nàng ngang
nhiên sải bước tới gần giường, vươn tay định chạm vào Khởi La, nhưng bị
Nghiêm Quán gạt ra. Nghiêm Quán ôm chặt lấy Khởi La, nói với giọng đầy
phòng bị: “Không được chạm vào nàng ấy!”.
Tạ Lâm nhìn hắn, nhưng không thu tay lại, “Ta không được chạm vào nàng
ấy?” Nàng nhướng mày, “Đây là thiếp của ta, còn ngươi là gì của nàng ấy
mà không cho phép ta không được chạm vào?”.
Nghiêm Quán cứng họng, không ngờ Tạ Lâm lại nói thế, nhất thời không
biết đối đáp sao, đành ôm Khởi La càng chặt hơn, vắt óc nghĩ ra một cái
cớ, “Nàng ấy…… nàng ấy gả cho ta rồi, thì đã là thê tử của ta……. ta là
trượng phu của nàng ấy, cho dù trước kia nàng ấy là thiếp của ngươi,
nhưng cũng đã một đao cắt đứt với ngươi rồi, ta không cho phép ngươi
chạm vào nàng ấy, thì ngươi không được phép chạm vào nàng, ngươi……
ngươi……” Hắn không phải là người giỏi ăn nói, lại đang chột dạ về chuyện của Khởi La, nên khi bị Tạ Lâm ép hỏi, lập tức lắp bắp.
“Ồ? Ngươi cũng biết đó là thê tử của ngươi cơ à? Thì ra ngươi đối xử với thê tử của mình như vậy?” Tạ Lâm cười lạnh, nói rành rọt từng chữ một,
“Ta thật sự hối hận đã gả nàng ấy cho ngươi!”.
Nghiêm Quán trong lòng chấn động, ngước mắt lên nhìn nàng. Tạ Lâm chậm
rãi nói: “Nếu các ngươi khăng khăng cho rằng ta hại chết phụ thân của
hắn, lại muốn thông quá việc hại chết nàng thiếp của ta để giết hắn, thì chi bằng chúng ta tìm người tới phân xử, xem xem ta có thật sự làm
chuyện ấy không.”
Nghiêm Quán nuốt nước bọt, đè nén cơn kích động trong lòng xuống, đáp:
“Ngươi là Thừa tướng của triều đình, dưới một người trên vạn người, ai
dám đứng ra phân xử, lẽ nào chán sống rồi chắc?”.
Khóe môi Tạ Lâm cong lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo thâm hiểm, liếc gã đàn
ông vừa định lấy dây thừng trói mình, chỉ một cái nhìn mà khiến ông ta
lạnh hết sống lưng, “Ngươi tìm nhiều người tới như vậy, những người ở
đây có ai biết võ công, có ai làm quan không? Đã định bắt trói cả Thừa
tướng của Đại Sở, vậy mà lại sợ phân xử sao?”.
Lời vừa thốt ra, mọi người lập tức co rụt lại run rẩy, dân thường suy
cho cùng lá gan đâu có lớn đến vậy, những loại chuyện này nào dám đường
đường chính chính công khai làm bao giờ? Chẳng qua là lúc nãy quần chúng kích động quá nên mới do gan lớn mật động tay động chân, giờ thấy Tạ
Lâm như vậy liền nảy sinh cảm giác sợ sệt, giờ ai mà dám xông lên mới
thật đúng là gan to bằng trời.
“Nghiêm Quán à Nghiêm Quán,” Tạ Lâm nói, “Ta thấy hôn lễ này ngươi mời
nhiều khách khứa như vậy, không phải là tới chúc phúc cho ngươi và Khởi
La trăm năm hòa hảo, mà là nhằm vào Tạ mỗ đúng không? Sao, chuyện đã đến mức này, lại co đầu rụt cổ, muốn thối lui sao?”.
Nghiêm Quán dằn lòng, cúi đầu nhìn Khởi La mắt nhắm chặt, sắc mặt tái
nhợt, lại nhìn đến khuôn mặt đầy vẻ lo âu của mẫu thân mình bên cạnh,
nghiến răng, “Ai sợ? Ngươi hại phu thê ta, sao ta lại phải sợ ngươi?
Nhưng ngươi nói tìm người phân xử, người đố rốt cuộc là ai?”.
Tạ Lâm thấy hắn như vậy, trong mắt lộ ra vẻ khen ngợi, “Cũng coi là có
chút thông minh, người mà ta nói đến ngươi chắc chắn sẽ phục, người này
ta biết ngươi biết, tất cả mọi người ngồi đây đều biết, thậm chí người
trong toàn thiên hạ cũng biết, phán quyết của người này Tạ mỗ bảo đảm
các ngươi sẽ không còn gì để dị nghị, nếu người ấy nói Tạ mỗ thật sự có
tội, Tạ mỗ sẽ lập tức tới quan phủ lột mũ trả triều phục.”
Có người lợi hại như vậy sao, khiến ngay cả Thừa tướng cũng không thể
phản bác được? Nghiêm Quán sợ tên gian thần này giảo hoạt, chọn bừa một
người để thoát tội, liền nghi ngờ hỏi: “Người ngươi nói rốt cuộc là ai?” Hắn lờ mờ đoán ra, chỉ là không nghĩ bản thân mình thật sự gặp may đến
thế, gã hồ ly này lăn lộn chốn quan trường lâu, chẳng lẽ tặng luôn cơ
hội lớn đến nhường này tới trước mặt hắn à?
“Người này chính là thiên tử của triều đình Đại Sở ta,” Tạ Lâm vái một
vái hướng về phía trời cao, lại nói với Nghiêm Quán, “Lời của thiên tử,
nếu thần tử có tội, tống vào ngục, chém đầu, đến lúc đó vua kêu thần
chết, thần lập tức chết, thế này ngươi đã tin chưa?”.
Lời vừa dứt, tất cả đều ồ lên. Mặc Nhi đứng đằng sau nghe được, trong
lòng liền lo lắng, muốn vượt lên khuyên can, nhưng Thục Hà đã nhanh tay
giữ chặt nàng ta lại, tuy ngoài mặt giả vờ trấn tĩnh lắm, nhưng trong
lòng lại thấp tha thấp thỏm.
Tạ Lâm cung tay cười đáp: “Tạ mỗ là đương kim Thừa tướng, sao có thể nói hai lời được? Một khi đã nói ra rồi thì tất cả mọi người ở đây đều là
nhân chứng của Tạ mỗ,” Nàng giơ hai tay ra, “Nếu ngươi đã sợ ta như vậy, thì cứ trói ta lại, ta không biết võ, đương nhiên không thể giãy thoát, ngươi cũng không cần phải lo ngày lo đêm hoảng sợ hãi hùng nữa!”.
Nghiêm Quán tưởng nàng nói xong thấy hối hận, nhủ thầm gian thần đúng là gian thần, lúc đến đoạn quan trọng, liền sợ đến rúm người, bèn khinh bỉ nói: “Sao nào, Thừa tướng đại nhân sợ à?”.
“Sợ gì?” Tạ Lâm cười lạnh, “Nghiêm Quán, ngươi muốn Tạ mỗ bó tay chịu
trói, được thôi, nhưng Tạ mỗ có một điều kiện, nếu ngươi đồng ý, chúng
ta lập tức đến diện kiến Hoàng thượng.”
Nghiêm Quán cười lạnh trong lòng thầm nhủ, chắc chắn Tạ Lâm đang rất sợ, giờ đưa ra điều kiện nhất định là để sau khi bệ hạ bắt hắn cúi đầu nhận tội, có thể giữ lại cái mạng của hắn, khiến hắn sống nhờ chút hơi tàn,
vậy mình cứ đồng ý trước đã, rồi đến lúc đó sẽ dùng thủ đoạn khác, khiến gã gian thần này chết không có chỗ chôn. Nghĩ tới đây, Nghiêm Quán liền lạnh lùng hỏi: “Điều kiện gì?”.
Tạ Lâm nhìn Khởi La nằm trên giường, đáp: “Sau việc này bất luận là bệ
hạ đưa ra phán quyết thế nào đi chăng nữa, bắt Tạ Lâm ta sống hay chết,
thì Nghiêm Quán người đều phải buông tha cho Khởi La, viết một phong thư bỏ vợ, để nàng ấy được sống yên bình, không được quấy rầy sự thanh tĩnh của nàng ấy.”
Trong lòng Nghiêm Quán chấn động, không ngờ Tạ Lâm lại đưa ra điều kiện
như vậy, bất giác ngước mắt lên nhìn nàng trừng trừng, rồi lại cúi đầu
xuống nhìn Khởi La, bàn tay nắm lấy ngón tay nàng càng lúc càng chặt,
“Tại sao lại đưa ra điều kiện như vậy? Ta đã lấy nàng ấy rồi, nàng ấy là thê tử của ta, ta kính trọng nàng ấy, yêu thương nàng ấy, cho dù nàng
ấy…… có lẽ từng nghĩ tới chuyện hạ độc ta, nhưng ta vẫn muốn cùng nắm
tay nàng ấy tới bạc đầu, đem lại hạnh phúc cho nàng ấy. Tại sao ngươi
lại muốn chia rẽ bọn ta?”.
Quan khách cũng cảm thấy điều kiện này quá đáng, thấy tân lang thâm tình như vậy, hai người tài tử giai nhân, cho dù tân nương từng là thiếp của Tạ Lâm, nhưng đã bước qua cửa rồi, Tạ Lâm không lên quản chuyện của vợ
chồng nhà người ta. Trong một thoáng, những tiếng chỉ trích không ngừng
vang lên, có người còn khuyên tân lang không việc gì phải đồng ý với
nàng.
“Ngươi thật sự có thể mang lại hạnh phúc cho nàng ấy?” Tạ Lâm nở nụ cười lạnh lẽo, “Để nàng ấy nằm trên giường, khiến nàng ấy trúng kịch độc như vậy hả?” Nàng ghé sát vào tai Nghiêm Quán, rồi thì thầm nói: “Ngươi lợi dùng nàng ấy như vậy sau khi nàng ấy tỉnh lại nếu biết được, ngươi còn
có thể nắm tay nàng ấy đi tới bạc đầu không? Nàng ấy từng là thiếp của
ta, ta đối đãi với nàng ấy thế nào, ngươi lại đối đãi với nàng ấy ra
sao? Tình cảm của ngươi và nàng ấy, có thể so được với ta chắc?”.
Sắc mặt Nghiêm Quán trắng bệch, Tạ Lâm đứng thẳng người dậy, lại tiếp:
“Nghiêm Quán, ngươi buông tha cho nàng ấy đi, đối với nàng ấy, đối với
ngươi, đều tốt cả, tránh để đôi bên giày vò lẫn nhau, rồi lại càng thêm
đau khổ.”
Nghiêm Quán nhìn Khởi La nằm trong lòng, nắm lấy ngón tay nàng, thả rồi lại nắm, nắm rồi lại thả.
Hắn nhắm mắt, từ từ thở hắt ra một hơi, thì thầm nói: “Ta đồng ý với ngươi.”
Mọi người không ngờ hắn thật sự đồng ý, tất cả đều kinh ngạc, vội vàng
mồm năm miệng mười khuyên nhủ hắn, hy vọng hắn hồi tâm chuyển ý. Mẫu
thân của Nghiêm Quán đứng bên cạnh cũng không kìm được kinh hãi, bà biết tình cảm con trai mình giành cho con dâu tình sâu nghĩa nặng, nếu bắt
bọn chúng chia lìa nhau, chỉ sợ sẽ như một nhát dao cứa vào tim, đau đớn biết bao, liền mở lời khuyên bảo: “Đứa con khốn khổ của ta, vì phụ thân con, hà tất phải trả giá bằng hạnh phúc của bản thân như thế?”.
Nghiêm Quán chậm chạm lắc lắc đầu, nhẹ nhàng buông tay Khởi La ra, để
nàng nằm xuống thật thoải mái, hắn nhắm mắt lại, rồi bình tĩnh nói: “Mẫu thân không cần phải nói thêm nữa, nếu buông nàng ấy ra, có lẽ con cũng
không cần phải chịu đựng đau khổ dày vò nữa, coi như mọi người đều vui.”
Mẫu thân Nghiêm Quán nghe vậy chỉ đành thở dài.
Nghiêm Quán đứng dậy, đi tới trước mặt Tạ Lâm, Tạ Lâm mím môi mỉm cười,
đưa hai tay ra, Nghiêm Quán dùng dây thừng trói tay nàng lại, cười lạnh: “Gian thần, hôm nay nhất định sẽ bắt ngươi phải đền mạng cho phụ thân
ta!”.
Tạ Lâm mỉm cười, nàng vốn dĩ không thích thằng tiểu tử nhãi nhép này,
nhưng giờ đây bất giác phải nhìn hắn bằng con mắt khác, “Ngươi quyết
định vô cùng quyết đoán, không giống với phụ thân ngươi.”
Hàm ý trong câu nói ấy là chế giễu phụ thân của hắn chẳng phải vị quan
tốt đẹp gì. Nghiêm Quán nghe xong thấy rất chối tai, chỉ muốn trói nàng
giải đi, để bệ hạ bắt tên gian thần này phải đền tội, hắn oán hận con
người gây náo loạn triều đình này từ lâu, đặc biệt là trong đợt khoa cử
lần trước hắn đã nhìn ra đây chắc chắn không phải là người thanh liêm,
phải mau mau xử lý, để không thẹn với phụ thân mình, không thẹn với bách tính, một mũi tên trúng hai đích, đấy mới thực sự là mọi người cùng
vui.
Còn về phần Khởi La, trước mối thù giết cha và giang sơn xã tắc, đành phải phụ nàng rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT