Ra khỏi Xuân Thủy Lầu, Sắt Sắt liền thi triển khinh công, bay một mạch xuống núi. Bên tai gió thổi ù ù, áo khoác chim tước đỏ bị gió thổi tung bay, nàng tựa như tiên tử, thấp thoáng bay đi. Thế nhưng, trái tim nàng lại nặng nề không hề bay lên nổi.
Biết bao tâm trạng chất chứa trong lòng, sao có thể không nặng nề?
Là Dạ Vô Yên, chàng đã phế võ công của nàng, từ bỏ nàng. Nàng không hề để tâm, bởi lẽ, nàng của khi đó, vẫn chưa yêu chàng sâu đậm.
Là Minh Xuân Thủy, chàng đòi hỏi nàng, khiến nàng mang thai đứa con của chàng. Chàng nói muốn đưa nàng đi bái Thần núi Hắc Sơn, chàng nói chỉ yêu một mình nàng, thế nhưng, chỉ thoáng chốc, chàng đã lại đi lấy người khác.
Đi trên núi suốt hai canh giờ, khi nàng xuống đến chân núi, màn đêm đã buông xuống. Sắt Sắt mượn ánh trăng và ánh tuyết, lại đi thêm một canh giờ nữa. Lúc đến Mặc Thành, đêm đã về khuya.
Mặc Thành về đêm rất yên tĩnh, đâu đâu cũng tối om, đến ánh đèn cũng không thấy le lói, chắc rằng mọi người đều đã ngủ say cả rồi.
Hôm nay nàng rời khỏi Xuân Thủy Lầu có phần vội vã, trên người chẳng mang lấy một đồng. Ở trong Xuân Thủy Lầu, hoàn toàn không cần phải tiêu tiền. Ra khỏi đó nàng mới thấy nỗi túng quẫn của kẻ không một xu dính túi.
Sắt Sắt đi xuyên qua những con phố, tìm đến một hiệu cầm đồ, đem chiếc áo chim tước đỏ Minh Xuân Thủy tặng nàng ra bán, được một trăm lượng bạc. Nàng chưa từng nghĩ, chiếc áo khoác chim tước này lại đắt tiền đến thế. Chắc hẳn chiếc áo này còn đáng giá hơn nhiều, tiệm cầm đồ chắc chắn đã ép giá cực thấp. Có tiền, Sắt Sắt liền tìm đến một tiệm may, mua một chiếc áo bông xanh. Sau đó, nàng loanh quanh vài vòng trên phố, rồi tìm một khách điếm ở trọ.
Ở một góc phố cách khách điếm không xa, một bóng đen theo dõi Sắt Sắt tiến vào khách điếm, khi bóng đen đó quay đi, thân pháp quái dị, chẳng mấy chốc đã biến mất trên đường phố. Đến lúc xuất hiện lại lần nữa, đã ở trong một căn nhà đơn sơ giản dị.
Trong phòng chỉ kê một chiếc giường, trên bậu cửa sổ có đặt một chiếc đèn dầu, giấy dán trên cửa thủng lỗ nhỏ, gió bấc ù ù xuyên qua những lỗ thủng trên giấy dán cửa sổ thổi vào.
Trên giường có một công tử trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng tròn, trên người mặc một chiếc áo rộng màu xanh lam nhạt đã hơi cũ, mái tóc đen chỉ dùng dây buộc gọn lên cao, dáng vẻ tuấn tú. Ánh đèn dầu rất ảm đạm, ánh sáng mờ mờ phản chiếu trên khuôn mặt hắn ta làm rạng lên dung nhan tuyệt thế, đẹp đẽ vô cùng, tựa như giấc mơ cách một lớp sa mỏng, dường như bất kì lúc nào cũng sẽ tiêu tan. Lúc này, hắn đang nhắm mắt vận công, hàng mi dài nhẹ khép, hoàn toàn che kín đi đôi mắt.
Bóng đen kia bay đến trước mặt hắn cách năm bước, liền dừng lại, cúi đầu, khẽ bẩm báo điều gì đó.
Công tử áo xanh nghe thế, mi mắt khẽ rung, bỗng mở choàng hai mắt, đôi con ngươi đen láy lấp lánh tỏa ra ánh nhìn thu hồn nhiếp phách.
“Ngươi tận mắt nhìn thấy, đích thực là nàng ấy chứ?” Hắn trầm giọng hỏi, trong tiếng nói ngầm chứa vài phần kinh ngạc và không tin.
“Đúng vậy, thuộc hạ tận mắt trông thấy, người đó đã đi vào khách điếm.” Bóng đen hạ giọng đáp, “Kế hoạch của chủ nhân có cần thay đổi không?”
Công tử áo xanh ngưng thần, trong đôi mắt đen lạnh lùng là ánh nhìn phức tạp, hồi lâu, hắn mới khẽ nói: “Cứ theo kế hoạch ban đầu tiến hành, có điều, thay đổi một chút. Phái người đi đưa tin cho Hách Liên Ngạo Thiên.”
Bóng đen đó cúi đầu đáp một tiếng, rồi lập tức quay mình lui ra.
Trong phòng lại trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng như cái chết.
Công tử áo xanh ngồi trong ánh đèn u ám, im lìm tựa như một cái bóng. Đôi mắt hắn đẹp như tranh thủy mặc, thần sắc biến hóa khôn lường, lúc thì sắc bén, lúc lại lạnh lùng, có lúc thoáng qua mấy phần đau khổ
Sắt Sắt tỉnh dậy trong tiếng lễ nhạc và một tráng pháo nổ.
Nàng khoác áo xuống giường, bước ra cửa sổ xem. Một đội người ngựa đang rồng rắn trên phố, ai nấy đều mặc áo giáp trụ trên người, xem ra không phải là hộ vệ của các phủ đệ thông thường, ngựa họ cưỡi hình như là chiến mã. Những hộ vệ này đang vây quanh bảo vệ một chiếc kiệu hoa có treo vải đỏ, chiếc kiệu hoa ấy, đỏ rực rỡ, đỏ tươi rói, đỏ hân hoan. Ánh mặt trời buổi sớm, nhảy nhót những ánh vàng trên đỉnh kiệu đỏ tươi, chói đến mức khiến Sắt Sắt phải nheo mắt lại.
Những thị vệ mặc khôi giáp này, chắc chắn là đội quân thân cận của một tướng quân nào đó, hay trong quân có người thành thân?
Sắt Sắt bỗng nhớ ra, phủ đệ của Dạ Vô Yên ở biên cương phía Bắc chính là Mặc Thành. Chẳng lẽ, Dạ Vô Yên đang làm đám cưới với Y Lãnh Tuyết? Nàng chăm chú tìm kiếm, nhưng không nhìn thấy tân lang đi nghênh thân đâu. Mặc vội y phục vào, nàng liền gọi tiểu nhị của khách điếm lên thăm dò tin tức, quả nhiên có được đáp án trong dự liệu.
Lúc nghe được thông tin đó, Sắt Sắt cảm thấy ngực mình dường như có một lỗ hổng, gió lạnh không ngừng ập vào. Lạnh giá mà đau đớn, đau đến mức khiến trái tim nàng tê dại không còn cảm giác gì nữa.
Vốn cứ ngỡ rằng, nàng không quan tâm! Hóa ra, rốt cuộc nàng vẫn không thể từ bỏ! Vốn cứ ngỡ, nàng có thể coi như mây gió, không chút gợn sóng lòng. Thế nhưng, vì sao trái tim nàng, lại đau đớn đến vậy?
Nàng cố hết sức quên đi, cố hết sức không để ý. Thế nhưng, tình yêu khắc cốt ghi xương này, trong phút chốc sao có thể coi như làn gió thoảng qua và như chưa từng xảy ra?
Sắt Sắt đứng bên cửa sổ, thần sắc tĩnh lặng, thế nhưng, trong đôi mắt đen long lanh xinh đẹp, lại dập dờn lên những đợi cảm xúc mãnh liệt không hề che giấu.
Lần này, nàng không muốn tiếp tục trốn tránh nữa, nàng muốn đối mặt.
Sắt Sắt đi từ trong khách điếm ra, chỉ nghe thấy pháo hỉ vang trời, từng tràng đôm đốp, vô cùng náo nhiệt, nhưng vào tai Sắt Sắt, lại thấy đau đớn vô ngần. Trên đường dòng người tấp nập, người đi xem lễ cưới rất đông. Chiến thần của Nam Nguyệt, Tuyền Vương tiếng tăm lừng lẫy thành thân, đương nhiên là một chuyện lớn trong Mặc Thành.
Sắt Sắt theo dòng người xem lễ cưới, đi đằng sau kiệu hoa, mãi đến tận bên ngoài phủ Tuyền Vương.
Đập vào mắt nàng là đèn lồng đỏ, kiệu hoa đỏ, chữ “hỷ” đỏ. Nhắm mắt lại, chỉ thấy mê man, tựa như có một lưỡi dao sắc nhọn, chém từng nhát từng nhát vào tim nàng.
Trong đám người xung quanh, thoáng nghe thấy có người khẽ nói: “Tuyền Vương đến rồi!”
Mắt xanh đột nhiên mở ra, nhìn về phía cửa chính.
Trên bậc thang trùng trùng, Dạ Vô Yên đang đứng đó nghiêm nghị, chàng mặc chiếc áo hỷ thêu vàng, cột tóc, đội mũ ngọc, dáng vẻ tiêu sái, tựa như cây ngọc đón gió[1]. Đôi mắt tuyệt đẹp lạnh lùng hờ hững, thâm sâu khó lường.
[1] Chữ Hán là: “Ngọc thụ lâm phong”, hình dung người phong độ tiêu sái, đẹp đẽ. Xuất xứ từ bài thơ Ẩm trung Bật tiên ca của Đỗ Phủ.
Sắt Sắt nhìn chàng, bỗng nảy sinh cảm giác như trải qua kiếp khác, còn có chút cảm giác xa lạ.
Nàng vốn ngày ngày ở bên chàng, nhưng ký ức của nàng đối với khuôn mặt chàng, chỉ dừng lại ở đêm trăng trên thảo nguyên, và cái đêm mà chàng bị thương chảy máu không ngừng.
Lúc này, mặc dù đã biết rõ ràng, chàng chính là Minh Xuân Thủy, thế nhưng, nàng nhất thời vẫn không có cách nào thích ứng được sự thật hai người bọn họ vốn chỉ là một người.
Minh Xuân Thủy ung dung tiêu sái, phóng khoáng bay bổng. Còn Dạ Vô Yên nho nhã cao quý, trầm ổn lạnh lùng. Vốn cứ tưởng, người mà nàng yêu là Minh Xuân Thủy, nhưng cuối cùng lại là một thân phận khác của Dạ Vô Yên. Ngay cả lúc này khi nhìn thấy Dạ Vô Yên mình bận hỷ phục, trong lòng Sắt Sắt dâng lên niềm đau thấu tận tâm can.
Khuôn mặt tuấn tú phi phàm của Dạ Vô Yên lúc này tựa băng phủ mặt hồ, không có chút biểu cảm. Đôi lông mày dài đến tận tóc mai, vốn nghiêng nghiêng hơi xếch, khẽ chau chặt lộ ra hào khí ngất trời. Đôi môi mỏng hoàn hảo mím chặt, mặc dù khóe môi nhếch lên, nhưng không hề có ý cười.
Sắt Sắt kìm nén những cảm xúc đang dâng lên mạnh mẽ trong lòng, chăm chú nhìn chàng, đôi mắt đen tuyệt mĩ lóe lên những tia sắc nhọn.
Kiệu hoa chạm đất, thị nữ vén rèm, đỡ người trong kiệu bước ra.
Bóng dáng yểu điệu đó đỏ như một ngọn lửa, trên đầu phủ khăn trùm thêu uyên ương hý thủy[2], được thị nữ dìu đỡ, bước từng bước yểu điệu như cành liễu trong gió lên những bậc thang trải thảm đỏ, đến bên cạnh Dạ Vô Yên.
[2] Đây là một phép so sánh ẩn dụ, ý muốn mô tả hình ảnh đôi uyên ương vui đùa hạnh phúc bên nhau.
Hai người sóng vai đứng đó, hai bóng hình đỏ như lửa, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tựa như một đôi người ngọc do trời đất tạc nên, chói lóa cả đôi mắt của Sắt Sắt.
Nàng chưa quên, khi lần đầu tiên chàng và nàng thành thân, chàng dùng một chiếc kiệu hoa đón nàng từ am ni cô về Tuyền Vương phủ, do đi đường núi khó khăn mà lỡ mất giờ lành, nên đến cả lễ bái đường chàng cũng bỏ qua, đưa thẳng nàng vào động phòng hoa chúc. Lần thứ hai, là ở Xuân Thủy Lầu, theo phong tục của Côn Luân Nô, nàng cứ ở mãi trên núi Hắc Sơn đợi chàng, đợi đến khi mặt trời lặn, cũng không đợi được cái lễ gọi là tương đương với lễ bái đường của người Hán ấy.
Hai lần thành thân của chàng và nàng, đều không lần nào thành cả. Vậy mà lần này, nàng lại phải giương mắt nhìn chàng bái đường cùng người con gái khác.
Rồi hai bóng áo đỏ chậm rãi tiến vào trong phủ.
“Nắm lấy tay nàng, bên nàng trọn kiếp”[3], hóa ra, người mà chàng muốn nắm tay, trước sau chỉ có mình Y Lãnh Tuyết.
[3] âm Hán Việt: “Chấp tử chi thủ, dữ chi giai lão”, xuất xứ từ bài Đánh trống thuộc thiên Bội phòng trong cuốn Kinh thi.
Dòng người xem lễ cưới dần dần tản ra, nhưng Sắt Sắt vẫn chưa đi, nàng sải từng bước khoan thai, chầm chậm tiến lên bậc thang, đến trước cửa lớn của phủ Tuyền Vương.
Hai thị vệ cầm đao bước ra ngăn Sắt Sắt lại, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, Vương gia nhà chúng ta hôm nay không mời khách!”
Sắt Sắt nhếch miệng cười, mắt thoáng nheo lại, ánh mắt đã trở nên lạnh lùng sắc bén.
“Ta không đến để tham gia tiệc mừng.” Tiếng nói vừa dứt, nàng khẽ động tay, một làn gió thơm lạnh lùng lướt qua, thân hình hai thị vệ cứng đờ, rồi ngã lăn ra đất.
Sắt Sắt sải từng bước nhàn nhã ung dung, chầm chậm tiến vào trong phủ, mỗi bước chân của nàng dịu dàng thướt tha, bên khóe môi nở một nụ cười rực rỡ, xinh tươi như đóa hoa mùa xuân.
Trong phủ quả nhiên không có tiệc mừng, lạnh lẽo im phăng phắc, hôn sự này bên ngoài trong có vẻ rất náo nhiệt, nhưng bên trong lại hoàn toàn “không thể nhận ra là đang tổ chức hôn lễ, không có đèn lồng đỏ và cũng không có chữ “hỷ”.
Bỗng một toán thị vệ ập đến vây Sắt Sắt lại, nhưng liền ngay sau đó nàng nghe thấy sau lưng có tiếng nói vang lên: “Lui hết cả xuống, không được vô lễ, đây là cố nhân của Vương gia, không phải người ngoài!”
Sắt Sắt quay người, thì trong thấy Vân Khinh Cuồng đem theo mấy tên thị vệ, vội vã tiến lại, rốt cuộc vẫn để hắn đuổi kịp đến đây rồi.
Cố nhân?
Nói đúng lắm, nàng chỉ là cố nhân của Dạ Vô Yên!
Ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Sắt Sắt quét qua khuôn mặt Vân Khinh Cuồng, nàng chậm rãi xuyên qua một cánh cổng, đến gian phòng lớn. Trong phòng không hề có khách khứa, cũng chẳng có đôi tân nhân nào, tựa như lễ đã xong, hành động cũng nhanh thật, hay là sợ nàng đến phá đám?
Sắt Sắt quay người đi ra, bắt lấy một tên thị vệ, hỏi rõ nơi động phòng của tân nương tử, rồi bước nhanh tới đó. Bên ngoài phòng yên lặng như tờ, không hề có thị nữ hầu hạ, Sắt Sắt giơ chân đạp cửa, chậm rãi tiến vào.
Trong phòng không có ai khác, chỉ có tân nương tử mặc áo hỷ đang ngồi ngay ngắn trên giường, nghe thấy tiếng động, tựa như hoàn toàn không chút kinh ngạc, chẳng có lấy bất kỳ động đậy gì.
Sắt Sắt cười lạnh, đang định tiến lên vén khăn che mặt của tân nương, liền nghe thấy một tràng tiếng bước chân vang lên. Nàng lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Dạ Vô Yên đang vội vã bước tới. Lúc này chàng đã thay bộ hỷ phục đỏ rực kia ra, chỉ mặc một chiếc áo bào màu tím, từng bước chân đều mạnh mẽ lạnh lùng. Chắc là vừa rồi nghe thị vệ bẩm báo, nên mới vội vã qua đây. Trông thấy Vân Khinh Cuồng đang đứng ngoài cửa, bước chân chàng thoáng sững lại, có phần kinh ngạc.
Chàng lập tức chau mày, dừng bước, đưa mắt nhìn lên, vừa hay thấy Sắt Sắt đang đứng đó.
Trong khoảnh khắc, Tuyền Vương Dạ Vô Yên xưa nay Thái Sơn áp đỉnh cũng không biến sắc, lúc này khí huyết trên mặt dần dần biến mất cả.
Ánh mặt trời nhàn nhạt, hai người chỉ đứng cách nhau vài bước, chìm trong im lặng.
Chàng nhìn nàng.
Nàng nhìn chàng.
Trong không khí ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Trong đôi mắt phượng xưa nay trầm tĩnh như đầm nước sâu không thấy đáy của Dạ Vô Yên, thần sắc không ngừng thay đổi. Kinh ngạc có, không tin có, ngạc nhiên có, đau đớn có… quả thực phức tạp vô cùng.
Trong đôi mắt đen trong trẻo long lanh của Sắt Sắt, lại chứa đầy sự hờ hững và xa cách.
Chỉ qua ánh mắt ấy, Dạ Vô Yên liền biết, bệnh mù của nàng đã khỏi. Nàng có thể nhìn thấy chàng, hơn nữa, từ thần sắc mà nàng nhìn thấy chàng, chàng đoán ra nàng đã biết bí mật chàng chính là Minh Xuân Thủy.
Biết bao lần, chàng đã muốn nói cho nàng biết, Dạ Vô Yên chính là Minh Xuân Thủy, Minh Xuân Thủy chính là Dạ Vô Yên. Thế nhưng, mỗi lần lời đã đến môi, đều bị chàng sống sượng nuốt vào. Chàng chưa quên, ngày đó sau khi đuổi nàng ra khỏi Vương phủ, nàng đã cương quyết bỏ đi thế nào, nàng thậm chí còn nói đời đời kiếp kiếp nàng sẽ không bao giờ yêu chàng. Cho nên, chàng không dám nói ra sự thật.
Chàng sợ bí mật này một khi đã nói ra, nàng sẽ lại kiên quyết rời xa chàng thêm một lần nữa. Thế nhưng, rốt cuộc nàng vẫn biết, hơn nữa, lại còn xuất hiện ở đây không hề báo trước.
Vân Khinh Cuồng đứng đằng sau dẫn thị vệ nhanh chóng lui xuống. Bọn họ không dám đem chuyện Sắt Sắt trốn khỏi Xuân Thủy Lầu nói với Dạ Vô Yên, bọn họ vốn định theo con chuột bạch dẫn đường đi tìm Sắt Sắt, khuyên nàng quay về Xuân Thủy Lầu. Chẳng thể ngờ nơi mà họ tìm thấy nàng, lại là phủ đệ của Dạ Vô Yên.
Như thế, có lẽ lại là chuyện tốt. Có những chuyện, sớm muộn gì cũng phải nói rõ ra.
Sắt Sắt nhìn Dạ Vô Yên, đôi mắt tuyệt mỹ, thẳm sâu như biển, đẹp lạnh lùng đến mức, trong khoảnh khắc khiến người ta lạc cả hồn phách. Nhìn sắc mặt trắng bệch đầy kinh ngạc của Dạ Vô Yên, nàng bỗng nhiên lại cười một tiếng, tựa như u lan chớm nở, trăng non tỏa sáng, tươi tắn kiều diễm không sao tả xiết.
“Tuyền Vương còn nhớ ta không? Nghe nói Tuyền Vương hôm nay nạp phi, ta có lòng đến đây chúc mừng, chúc Tuyền Vương và Vương phi bách niên giai lão, sớm sinh quý tử.” Nàng tươi cười nói.
Nàng gọi chàng là Tuyền Vương, không gọi chàng là Minh Xuân Thủy, nàng không muốn nói toạc ra.
Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Dạ Vô Yên trước sau vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào Sắt Sắt, dò thám từng sự thay đổi trên gương mặt nàng, thậm chí từng động tác nhỏ nhất của nàng chàng cũng không bỏ qua. Khi trông thấy nụ cười lạnh lùng kiều diễm trên gương mặt nàng, khi nghe thấy lời chúc mừng nhàn nhạt của nàng, trái tim chàng từ từ chìm xuống vực sâu không đáy.
Chàng có quá nhiều bí mật không thể chia sẻ cùng ai, bởi những bí mật này là những lời hứa và trách nhiệm khó lòng tưởng tượng được. Cho nên, có những chuyện, chàng mãi vẫn chưa giải thích với nàng. Chẳng ngờ, sự tình lại tiến triển đến bước thế này.
“Sắt Sắt…” Hồi lâu, Dạ Vô Yên trầm giọng cất tiếng, tiếng nói nghèn nghẹn, toàn là cay đắng.
Sắt Sắt ngắt lời chàng, cười lạnh: “Đừng gọi thân mật thế, ta và Vương gia thân thiết lắm sao? Giờ ta không phải là Thứ phi của ngài nữa, ngài nên gọi ta là Giang cô nương mới phải.”
“Sắt Sắt, nàng đã biết rồi, phải không? Ta biết là nàng đã biết cả rồi, nàng hãy nghe ta giải thích được không?”
“Những lời giải thích của ngài ta đã nghe quá nhiều rồi, giờ không còn muốn nghe nữa. Hôm nay ngài nạp phi, trong lòng ta vô cùng vui mừng, có lòng chạy đến đây chúc phúc.” Sắt Sắt ung dung cười nói, “Thật là thoải mái quá, từ nay về sau, ngài đi đường lớn của ngài, ta qua cầu độc mộc của ta, ngài làm cái chức Tuyền Vương của ngài, ta làm hải tặc của ta, như thế tốt biết bao. Hai người chúng ta, từ nay, chân trời góc biển, trên trời dưới đất, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không bao giờ gặp lại…”
Lời nói của nàng, từng câu từng chữ, đâm vào trái tim chàng.
Dạ Vô Yên tiến lên một bước, giơ tay choàng qua người nàng, trầm giọng nói từng câu từng chữ: “Sắt Sắt, ta biết nàng trách ta, hãy nghe ta giải thích được không? Nếu ta không làm vậy, nàng ấy sẽ chết không có chỗ chôn thân. Trên thế gian này, chẳng có chỗ nào cho nàng ấy dung thân nữa, ngoại trừ Tuyền Vương Phủ. Hơn nữa, giờ nàng ấy lại mang thai, mất trí nhớ, nàng ấy cần ta cho nàng ấy một danh phận thị thiếp. Đợi qua quãng thời gian này, nàng ấy an toàn rồi, chúng ta sẽ giải trừ hôn sự.” Chàng nói rành rọt từng câu, càng về sau, tiếng nói càng cao, gần như là đang hét lên vậy.
Sự giải thích của chàng, ngược lại càng khiến sự đau đớn mà Sắt Sắt hết sức kìm nén trong lòng lại trào lên như nước vỡ bờ. Y Lãnh Tuyết muốn gì, chàng đều có thể cho. Lúc này Y Lãnh Tuyết muốn một danh phận, đến một ngày, tất sẽ càng đòi hỏi nhiều hơn, chàng liệu sẽ đồng ý sao?
Cô ta mang thai, lẽ nào nàng không mang thai ư?
Chàng nói đứa con của Y Lãnh Tuyết không phải của chàng, nhưng lại cho cô ta danh phận. Vậy còn đứa con của nàng thì sao? Nó là của chàng, nhưng đến một chút danh phận cũng không có?
Dạ Vô Yên dứt lời, đột nhiên ý thức được rằng Y Lãnh Tuyết vẫn ngồi trên giường. Có điều, không hiểu sao nghe những lời chàng nói, nàng ta thậm chí không có lấy một chút động tĩnh nào. Dạ Vô Yên cảm thấy có chút dị thường, liền buông Sắt Sắt ra, nhanh chóng đi đến bên giường, vén khăn che mặt của cô gái đang ngồi ngay ngắn trên giường kia xuống.
Trước mắt hiện ra gương mặt của một cô gái xa lạ, Dạ Vô Yên lập tức cau chặt đôi mày. Người con gái này hiển nhiên là đã bị trúng mê hồn dược, ngồi trên giường bất động, thần sắc hai mắt lờ đờ.
Sắt Sắt cũng có phần kinh ngạc, tân nương tử hóa ra lại không phải là Y Lãnh Tuyết. Vậy Y Lãnh Tuyết đã đi đâu?
“Gọi Trương Tử Hoàng vào đây!” Dạ Vô Yên chắp tay đứng trong phòng, nghiêm nghị nói.
Một nam nhân mình mang khôi giáp nhanh chóng bước vào, mày rậm mắt to, trông còn rất trẻ, nhìn dáng vẻ xem ra chưa quá hai mươi mấy tuổi.
“Tử Hoàn, ngươi xem đi, ngươi có nhận ra người con gái này không?” Dạ Vô Yên lạnh lùng hỏi.
Trương Tử Hoàn ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc đáp: “Vương gia, đây là một tì nữ trong phủ của tại hạ, tên là Lục Nhi, cô ta sao lại ở đây? Vậy còn Y tiểu thư đâu?”
“Bản vương đang định hỏi ngươi đây, Y tiểu thư được gả từ phủ của ngươi qua đây, giờ người đã bị tráo rồi, vậy mà ngươi chẳng hề hay biết, tối hôm qua các ngươi canh gác kiểu gì vậy?” Dạ Vô Yên lạnh lùng hỏi tiếp.
Trương Tử Hoàn thấy vậy lập tức quỳ xuống đất không dám nói năng gì.
Vân Khinh Cuồng lập tức bước vào, nhét cho người con gái kia một viên thuốc giải mê hồn dược. Tiểu thị nữ đó trông thấy Dạ Vô Yên thần sắc lạnh lùng, sợ đến ngẩn người, quỳ rạp xuống đất thân mình không ngừng run lên cầm cập.
“Tối hôm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi mau bẩm rõ.” Dạ Vô Yên trầm giọng cất tiếng.
Thị nữ Lục Nhi run rẩy khẽ đáp: “Vương gia minh giám, tối hôm qua có một người con gái nói là muốn tặng quà mừng cho Y cô nương, Y cô nương cứ tưởng là người trong tộc mình đến, liền bảo nô tỳ ở trong phòng giả làm nàng ấy, còn nàng ấy mừng rỡ chạy ra ngoài. Nô tỳ ở trong phòng đợi rất lâu, buồn ngủ đến mức ngủ gật, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân, cứ ngỡ là Y cô nương quay lại, sau khi tỉnh lại, nô tì đã ở trên kiệu hoa rồi. Thế nhưng, nô tì vẫn biết là mình trúng phải mê hồn dược, chỉ là không cử động được, cũng hoàn toàn không thể nói chuyện được.”
“Ngươi có nhìn thấy hình dáng người con gái bay qua trước mặt ngươi vào ban đêm đó không?” Dạ Vô Yên lạnh lùng hỏi, đôi mắt phượng tỏa ra mục quang sắc bén.
Lục Nhi gật đầu nói: “Nô tì không nhìn rõ mặt, chỉ trông thấy y phục, không dám khẳng định chắc chắc. Nhưng nô tỳ đoán là cô ấy, vì người đó cũng mặc y phục màu xanh.” Lục Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, giơ tay chỉ về phía Sắt Sắt.
“Được rồi, Tử Hoàn, ngươi đưa cô ta lui xuống.” Dạ Vô Yên lạnh lùng ra lệnh.
Trương Tử Hoàn vâng lệnh lập tức đưa thị nữ Lục Nhi lui xuống.
Dạ Vô Yên quay người, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Sắt Sắt, khẽ than: “Sắt Sắt, là nàng gây ra phải không?”
Sắt Sắt hoàn toàn chìm trong im lặng.
Chàng đã hỏi nàng, tức là không tin nàng rồi! Kể ra, nàng quả đúng là người có khả năng bắt cóc Y Lãnh Tuyết nhất. Thế nhưng, nàng thực sự không làm như vậy.
Sắt Sắt đưa mắt nhìn lên, khóe môi nở một nụ cười tuyệt mĩ mà đau khổ, nàng lạnh lùng nói: “Vương gia cho rằng do ta gây ra ư? Nếu ngài cho là thế, thì đúng là thế đấy.”
Dạ Vô Yên nhìn nụ cười trên môi Sắt Sắt, trong lòng không khỏi ngập tràn cảm giác vô cùng đau đớn: “Ta biết không phải do nàng làm, để ta sai người đi tìm nàng ấy!”
Chàng nhanh chóng đi ra, dặn dò thuộc hạ và binh tướng phía dưới, lục soát khắp thành, nhất định phải tìm cho ra tung tích của Y Lãnh Tuyết. Sắt Sắt không bỏ đi, nàng không thể mang tiếng xấu mà đi như thế được. Binh tướng dưới quyền của Tuyền Vương quả nhiên không phải chuyện chơi, chưa quá một tuần trà, đã có người đem tin tức của Y Lãnh Tuyết trở về.
Người đó bẩm lại do nhận được tin báo của kẻ khác, Y Lãnh Tuyết đang ở trên đỉnh núi Hắc Sơn!
Núi Hắc Sơn tuy được Côn Luân Nô coi là thánh địa, nhưng không nằm trong Xuân Thủy Lầu, chỉ là một ngọn núi trong dãy Miên Vân Sơn, cư dân nơi đây ai cũng biết vách núi Hắc Sơn cả. Thế nhưng, người bắt cóc Y Lãnh Tuyết đưa nàng ta đến đỉnh núi Hắc Sơn, thực khiến chàng cảm thấy có phần kì quặc.
Vách núi Hắc Sơn, Sắt Sắt nghe thấy thế, khẽ nhếch khóe môi cười, hóa ra là ở trên vách núi Hắc Sơn! Xem ra, kẻ bắt cóc Y Lãnh Tuyết đang muốn giá họa cho nàng! Bởi lẽ vách núi Hắc Sơn là nỗi đau trong lòng nàng, nàng bắt cóc Y Lãnh Tuyết tới đó, hoàn toàn hợp tình hợp lý.
“Tử Hoàn, điều binh!” Dạ Vô Yên ra lệnh.
Trương Tử Hoàn được lệnh lui ra, Sắt Sắt chau mày nói: “Ta cũng muốn đi!” Nàng muốn xem xem, rốt cuộc kẻ nào đã bắt cóc Y Lãnh Tuyết.
Dạ Vô Yên quay đầu nhìn nàng, đôi lông mày dài khẽ chau, hồi lâu mới nói: “Thôi được!” Nói thực lòng, để nàng ở trong phủ, chàng thực không yên tâm, e rằng khi trở về nàng sẽ lại biến mất thêm một lần nữa.
Đỉnh núi Hắc Sơn.
Không còn cây cỏ um tùm như lần trước, lúc này trên đỉnh núi khắp nơi đều là tuyết rơi trắng xóa, trắng như tấm gương thần trong suốt. Thiên trì chính giữa đỉnh núi vốn là suối nước nóng, cho dù gió lạnh cắt da, vẫn bốc hơi nghi ngút.
Ở đây, thuần khiết đến mức tựa như không phải chốn nhân gian, thuần khiết đến mức khiến người ta trong khoảnh khắc không dám hít thở, sợ sẽ làm vấy bẩn lên sự thuần khiết ấy. Vẻ thuần khiết này có lẽ chính là nguyên nhân vì sao Hắc Sơn được phong làm thánh địa.
Trên đỉnh núi, mấy gốc mai già đang vào độ nở rộ, trong gió tuyết, hình dáng nghiêng nghiêng, hương thơm lan tỏa. Cánh hoa đỏ thắm, tựa như những đốm lửa rừng rực trên tuyết trắng.
Sắt Sắt và Dạ Vô Yên cùng sánh vai lên đỉnh núi, rồi đưa mắt nhìn quanh, nhưng không thấy một bóng người. Mãi đến khi nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt, bọn họ mới trong thấy, trên một cành cây mai già ngay rìa vách núi, có một người bị treo lơ lửng, mái tóc đen bay tung, trông hình dáng là một người con gái. Nàng ta mặc một chiếc váy dài màu lục, nhưng lại khoác trên mình một chiếc áo khoác đỏ. Chiếc áo khoác ấy đỏ chói, chính là chiếc áo chim thước mà Sắt Sắt đem cầm ở tiệm. Áo đỏ ánh lên gương mặt xanh xao của người con gái đó, trông cực kỳ tiều tụy.
Nàng ta chính là Y Lãnh Tuyết, người đã bị bắt cóc, hoặc có thể gọi là Liên Tâm.
Cây mai già ấy cành vươn ra ngoài vách núi, Y Lãnh Tuyết lại bị treo trên đó, dưới chân, chính là vực sâu muôn trượng.
“Lãnh Tuyết!” Dạ Vô Yên kêu lên, vội vã chạy ra phía đó.
Khoảnh khắc Sắt Sắt trông thấy Y Lãnh Tuyết, đầu óc nàng bỗng chốc trở nên trống rỗng. Vốn cứ tưởng có thể trông thấy kẻ bắt cóc Y Lãnh Tuyết, có thể trả lại sự trong sạch cho bản thân. Thế nhưng chỉ có một mình Y Lãnh Tuyết ở đây, trong lòng nàng bỗng dâng lên từng cơn nguội lạnh.
Là ai, rốt cuộc là ai lại hãm hại nàng thế này? Người con gái mặc áo xanh mà Lục Nhi kia nói đã tấn công cô ta, rốt cuộc do ai phái tới?
Sắt Sắt theo sát phía sau Dạ Vô Yên, đi đến bên vách núi. Chỉ thấy cổ tay Y Lãnh Tuyết buộc một dải lụa trắng, một đầu lụa buộc vào cành cây. Cành mai này không lớn lắm, gió núi thổi qua làm thân hình Y Lãnh Tuyết đu đưa, mỗi lần lung lay, cành mai cũng theo đó mà dao động, tựa như có thể rơi gãy bất cứ lúc nào.
“Vương gia, cứu thiếp với! Vương gia…” Y Lãnh Tuyết khẽ khóc lóc, khuôn mặt ngọc trắng bệch, đôi mắt trong trẻo vốn ảm đạm thất thần, trông thấy Dạ Vô Yên, phút chốc tựa như gặp được cứu tinh, cặp mắt đen sáng lên, cất tiếng kêu thảm thiết.
Dạ Vô Yên dán mắt vào những vệt nước mắt dọc ngang trên khuôn mặt trắng bệch của Y Lãnh Tuyết, hiển nhiên, nàng ta đã khóc rất lâu rồi. Chàng chưa bao giờ thấy Y Lãnh Tuyết yếu đuối như thế bao giờ. Hẳn là trong lòng nàng ta, đang sợ hãi đến mức nào.
Là ai đã treo nàng ấy ở đây? Sắt Sắt của chàng không phải là người tàn nhẫn như thế.
Ánh mắt chàng chạm vào chiếc áo khoác chim thước mà Y Lãnh Tuyết đang khoác trên người, chàng bỗng nhiên thở hắt ra một cái. Chiếc áo khoác chim thước này, chàng đương nhiên biết, đó là chiếc áo do chàng lệnh cho thợ trong Xuân Thủy Lầu may cho Sắt Sắt. Thế nhưng lúc này, nó lại đang được khoác trên người Y Lãnh Tuyết.
Chàng quay người, nhìn chằm chằm vào Sắt Sắt, trong đáy mắt phủ một màu u tối.
“Giang Sắt Sắt, sao nàng lại phải làm như vậy?” Dạ Vô Yên dằn từng tiếng, giọng nói trầm khàn.
Sắt Sắt nhìn chàng hồi lâu, lời nói vừa rồi của chàng tựa như mũi dao sắc nhọn, khiến nỗi đau mà nàng gắng sức hàn kết lại bị rách ra thêm lần nữa. Nàng nhắm mắt lại, khi đôi mắt mở ra, trong ánh mắt hoàn toàn là tia tuyệt vọng, “Bất kể huynh có tin hay không, chuyện này không phải do ta làm.”
Dạ Vô Yên nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt Sắt Sắt, trong lòng thoáng run, chàng không tin Sắt Sắt sẽ làm tổn thương đến Y Lãnh Tuyết.
“Vương gia, thuộc hạ có chuyện xin bẩm báo!” Thị vệ đứng gác một bên tiến lên nói.
“Nói!” Dạ Vô Yên lạnh lùng đáp.
“Vương gia, thuộc hạ dò la được rằng Hách Liên Ngạo Thiên đem theo Thập Nhị Cầm đang vội vã tiến về vách núi Hắc Sơn.” Thị vệ trầm giọng đáp.
Trong lòng Sắt Sắt bỗng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Phong Noãn cũng đã đến đây, lần này, nàng sợ rằng có nói thế nào, Dạ Vô Yên cũng sẽ không tin nàng nữa. Chàng nhất định sẽ cho rằng nàng và Phong Noãn liên thủ bắt cóc Y Lãnh Tuyết. Quả nhiên, đôi mắt phượng của Dạ Vô Yên khẽ nheo lại, ánh mắt khóa chặt lấy thân hình Sắt Sắt, trong đôi mắt đen chứa đầy những ánh nhìn phức tạp.
“Giang Sắt Sắt, nàng còn gì để giải thích nữa không?” Tiếng nói của chàng rất trầm, không nghe thấy bất kì xao động nào. Chỉ là, giọng điệu lại cực kì lạnh lẽo, ánh mắt chàng càng lạnh lùng hơn, tựa như băng tuyết ngàn năm trên đỉnh núi.
Trái tim Sắt Sắt tràn đầy cay đắng và đau khổ, chàng không tin nàng, rốt cuộc chàng vẫn không tin nàng! Nàng còn cần phải giải thích gì nữa, bởi có giải thích chàng cũng không tin. Nàng nhếch mép, cười một tràng dài, có chút cuồng ngạo, có chút tà khí, xen trong đó, ẩn chứa nỗi cay đắng khó mà diễn tả.
“Dạ Vô Yên, là ta đã bắt cóc đấy, huynh muốn cứu cô ta chứ gì? Được lắm!” Sắt Sắt nhanh nhẹn di chuyển, chỉ mới vài bước nàng đã đứng dưới cây mai già đó. Nàng giơ tay, rút từ từ thanh Tân Nguyệt loan đao ở trên eo ra, đặt ngang lên cành mai già, tựa như bất kì lúc nào cũng có thể chặt đứt cành cây đó xuống.
“Nàng muốn làm gì?” Dạ Vô Yên kêu thất thanh.
“Đã bắt cóc cô ta, đương nhiên là muốn giết chết cô ta rồi.” Nàng lạnh lùng nói, “Có điều, nếu huynh quyết ý muốn cứu cô ta, cũng không phải là không thể. Trong vòng trăm chiêu, nếu huynh thắng được ta, thì cứ việc đưa tân nương của huynh đi.”
Từng câu từng chữ của nàng, nói ra nhẹ nhàng, giọng điệu hờ hững.
Ngón tay nàng chậm rãi lướt qua Tân Nguyệt loan đao, ánh đao lấp lánh, ánh lên dung nhan xinh đẹp và kiều diễm của nàng.
Chàng nhìn nàng, đôi mắt đan phượng hẹp dài khẽ nheo lại, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, thoáng ẩn chứa nỗi niềm cay đắng.
“Được!” Chàng gật đầu, không có lấy một chút do dự.
Sắt Sắt mỉm cười, nàng biết, chàng sẽ không do dự. Cũng như ngày đó, khi chàng bắt nàng ép độc cho Y Lãnh Tuyết. Nàng thậm chí nghi ngờ, cho dù Y Lãnh Tuyết muốn lấy tính mạng của chàng, chàng cũng sẽ dâng ngay mà không hề do dự.
“Có điều, không dùng đao kiếm, đấu tay không thôi.” Dạ Vô Yên trầm giọng nói.
Sắt Sắt khẽ mỉm cười, chàng sợ nàng lỡ tay, chém gãy cành mai?! Nàng thu tay, cẩn thận quấn loan đao về lại quanh eo mình.
“Ra tay đi!” Nàng lạnh lùng nói, gió trên đỉnh núi, mang theo hơi lạnh, tà áo bay bổng trong gió, khiến nàng trông tựa như tiên tử sắp cưỡi gió về trời.
Nàng ra tay, từng chiêu đều hiểm độc.
Chàng xuất chiêu, cũng không chút lưu tình.
Những nơi chưởng phong tạt qua, mai trắng và tuyết đọng rụng xuống như mưa.
Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu…
Trên vách núi, bóng tà áo tung bay phấp phới, chưởng phong tung ra mãnh liệt.
Mấy cây mai già bị kình lực của hai người đánh vào, hoa bay đầy trời, dưới làn mưa hoa ngào ngạt hương thơm, khiến người ta say đắm.
Võ công của Sắt Sắt tuy không bằng Dạ Vô Yên, nhưng chàng muốn trong vòng một trăm chiêu đánh bại nàng, cũng không phải chuyện dễ. Nàng vận nội công, tay áo dài căng rộng, bay phấp phới, tựa mây nhẹ vờn núi, trong tay áo thấp thoáng mùi hương lạnh tỏa ra. Bàn tay thon nhỏ, quét một đường từ dưới tay áo, tựa như đóa sen trắng trên mặt nước, vỗ về phía trước ngực Dạ Vô Yên. Dạ Vô Yên giơ tay, chưởng phong mang theo khí thế sắc bén, đỡ lấy một chưởng của Sắt Sắt.
Lúc song chưởng chạm nhau, ánh mắt Sắc Sắc vượt lên hai bàn tay đang chạm vào nhau đó, ngước thấy khuôn mặt không đổi sắc và màn sương u ám trong mắt chàng, lòng nàng như cắt qua một mảnh băng lạnh lẽo.
Bọn họ không phải là lần đầu tiên quyết đấu, ở Xuân Thủy Lầu, có đêm nào nàng không cùng chàng đấu hăng một trận? Có điều, chàng đều nhường nhịn nàng, mà cùng nàng đùa giỡn. Hôm nay, mặc dù nàng biết chàng vẫn chưa dùng toàn lực, nhưng chiêu nào cũng hiểm hóc, hiển nhiên không có ý đùa. Hẳn chàng muốn thắng được nàng trong khoảng thời gian ngắn nhất, để cứu lấy Y Lãnh Tuyết.
Sắt Sắt khẽ nở nụ cười thê thảm.
Hai người đang đấu hăng, chợt nghe “rắc” một tiếng, Sắt Sắt sững lại, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy cành mai đó không chịu nổi thân hình đu đưa của Y Lãnh Tuyết nữa, sắp sửa gãy xuống. Sắt Sắt đứng khá gần cây mai, nàng nheo mắt, nhón gót nhảy về phía đó, đồng thời loan đao quấn quanh eo đã vung ra, hướng về phía Y Lãnh Tuyết.
Dạ Vô Yên trong lòng kinh ngạc, giơ tay đánh về phía Sắt Sắt, chưởng phong mãnh liệt, mang theo khí thế lạnh lùng. Vốn cứ tưởng một chưởng này, Sắt Sắt sẽ lui ra, không ngăn chàng cứu Y Lãnh Tuyết nữa. Thế nhưng, chẳng ngờ, nàng lại không hề tránh né, vẫn bay thẳng về phía Y Lãnh Tuyết. Trong lòng Dạ Vô Yên đau đớn vô cùng, nhưng muốn thu hồi chưởng lực, đã không thể nữa rồi, mắt thấy chưởng đó đã đánh vào trước ngực Sắt Sắt.
Thanh loan đao trong tay Sắt Sắt, lúc này mềm như dải lụa, quấn lấy eo Y Lãnh Tuyết, dùng lực hất lên một cái, đưa nàng ta trở lại lên đỉnh vách núi. Còn nàng lại bị chưởng của Dạ Vô Yên đánh cho phun đầy máu tươi, thấm đẫm cả mặt tuyết trắng tinh, đỏ nhức mắt, đỏ diễm lệ.
Thân hình mềm mại của nàng đồng thời bị đẩy về phía vách núi, rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
“Sắt Sắt!” Dạ Vô Yên kinh hãi hét lớn, xông thẳng về phía vách núi, giơ tay ra quờ một cái, nhưng chỉ tóm được tay áo của Sắt Sắt. Còn chàng, cũng vì thế rơi của Sắt Sắt mà bị kéo hơn nửa người xuống, bàn chân may mắn móc được vào một cành dây leo mọc nhô ra phía ngoài vách núi.
Hai người, một ở trên, một ở dưới, treo lơ lửng trên vách núi hiểm trở, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Sắt Sắt đưa mắt nhìn lên, xuyên qua làn sương mỏng, nhìn khuôn mặt đã làm tan nát trái tim nàng.
Hồi tưởng lại những ngày đã qua, hình ảnh chàng khoác chiến bào đập vào trong tầm mắt của nàng, dưới ánh nắng dịu dàng tháng Tư, cả con người giống như thanh kiếm ẩn trong vỏ, như con sóng ngầm tĩnh lặng chảy sâu phía dưới đáy biển, khí thế không hề lộ ra bên ngoài. Khi đó, nàng đã nhìn thấy sự sắc bén dưới vẻ thư sinh, sự bá đạo dưới vẻ nho nhã của người đàn ông này. Có điều, bên cạnh chàng còn có Y Doanh Hương, tất cả lòng ái mộ của nàng chỉ có thể chôn xuống đáy lòng. Khi nàng gặp Minh Xuân Thủy, bị sự phóng khoáng và tài hoa xuất chúng của chàng hấp dẫn, lúc đó, nàng cứ tưởng rằng cuối cùng đã thoát ra khỏi sự mến mộ của bản thân đối với Dạ Vô Yên. Nhưng nào hay, nàng yêu Minh Xuân Thủy, có lẽ chính là bởi, trên người chàng dường như có bóng hình của Dạ Vô Yên. Đêm đó trên thảo nguyên, chàng thay nàng đỡ một mũi tên, khoảnh khắc ấy khiến trái tim nàng lại một hồi day dứt. Thậm chí nàng đã tưởng rằng mình là người con gái không chung thủy.
Nhưng hóa ra, quanh đi quẩn lại một vòng, trái tim nàng trước sau vẫn thuộc về chàng, bất luận là Dạ Vô Yên, hay là Minh Xuân Thủy, bất luận chàng đối xử với nàng thế nào, nàng vẫn cứ chỉ yêu mình chàng.
Cho dù giây phút này, chàng một chưởng đánh tới trước ngực nàng, nàng vẫn hoàn toàn hiểu rõ, trái tim mình chỉ thuộc về chàng thôi.
Chỉ tiếc rằng, tình yêu của nàng, sự si mê của nàng, rốt cuộc chỉ là một trò cười mà nàng tự biên tự diễn.
Chuyện cũ tựa như giấc mộng, dồn dập kéo đến, từng hình ảnh trong ký ức, từng lời nói trong tâm khảm, đều tựa kim châm, đâm vào tim Sắt Sắt từng cơn đau dữ dội. Một chưởng ấy đã hoàn toàn đánh vỡ trái tim nàng, khiến nó vỡ tan trong lồng ngực, không thể vãn hồi được nữa rồi.
Tất cả hồi ức trong khoảnh khắc ấy hóa thành một điểm mù trắng mông lung, tựa như làn khói nhẹ, bốc hơi một cách vô hình.
Nàng chợt nhớ tới đứa con trong bụng, đáy lòng từng cơn đau xót. Chắc chàng chưa biết tin này. Xem ra, Vân Khinh Cuồng vẫn chưa kịp nói cho chàng biết. Nhưng cho dù chàng có biết chăng nữa, thì cũng để làm gì?
Tất cả, đều đã không thể nghịch chuyển!
Nàng thích trẻ con, xưa nay đều rất thích.
Nàng từng nghĩ, nếu sau này có con, nhất định nàng sẽ mang lại hạnh phúc cho nó, khiến nó được sống vui vẻ. Thế nhưng, lúc này, đến cả cơ hội sinh nó ra, nàng cũng không thể cho nó được nữa rồi.
Phụ thân nó không thích Mẫu thân, còn Mẫu thân lại hận Phụ thân nó. Cho dù nó ra đời, cũng sẽ không bao giờ được hạnh phúc.
Đứa trẻ này mệnh thật khổ!
Nàng ngẩng đầu nhìn Dạ Vô Yên, khuôn mặt ngọc xinh tươi kiều diễm, khóe môi nở một nụ cười, trong đó ẩn chứa nỗi bi ai cùng cực, tựa như một đóa hoa đã nở đến tận cùng, sau khi hết mình khoe sắc, liền tới lúc rụng rơi tàn tạ.
“Sắt Sắt! Nắm chặt lấy ta!” Chàng sợ hãi kêu lên. Lúc này, chàng chỉ trong thấy ý muốn đoạn tuyệt khiến người ta thoáng nhìn cũng thấy kinh sợ trong mắt nàng. Ý muốn đoạn tuyệt vô cùng đáng sợ!
Sắt Sắt đưa mắt nhìn lên, nhìn vào đôi mắt đen xưa nay luôn thâm sâu trầm tĩnh của chàng, lúc này chứa đầy nỗi kinh hãi và lo sợ. Nàng cười, nụ cười xán lạn, thế nhưng, trong nụ cười xán lạn ấy, lại ẩn chứa nỗi niềm thê lương đến vô biên.
Rồi bất chợt nàng giơ tay ra, nhưng không phải để nắm lấy bàn tay chàng, mà là để trong khi nở nụ cười rạng rỡ, xé rách ống tay áo đang bị chàng nắm lấy, cắt đứt sợi tơ vương vấn cuối cùng giữa chàng và nàng.
“Không!......” Dạ Vô Yên kêu lên thảm thiết.
Thân hình Sắt Sắt lập tức rơi xuống, trên khuôn mặt xanh xao là nụ cười diễm lệ. Tóc dài tung bay, tà áo xanh bay bổng, lướt nhanh trên nền tuyết trắng tinh, tựa như một đóa hoa quỳnh tuyệt mỹ, phút chốc lụi tàn, vẫn còn hương thầm lưu lại.
Nước mắt nàng không ngừng lăn dài trên gò má, rơi xuống vực sâu thăm thẳm, chạm xuống đáy vỡ òa.
Cả cuộc đời này, nàng ghét nhất là khóc, nàng cho rằng, đó là biểu hiện của sự yếu đuối. Từ khi gặp chàng, nàng không chỉ một lần đau lòng muốn khóc, nhưng nàng vẫn nhất mực kìm nén.
Nhưng lúc này, nàng đã không thể kìm nén thêm được nữa.
Chưa bao giờ, những giọt nước mắt tuyệt vọng và bi thương lại không ngừng dâng lên trong lòng nàng như thế, rồi lăn xuống gò má nàng, rơi xuống như mưa, khó lòng nén nổi.
Giờ phút này, nàng mới hiểu, một người nếu đau lòng tuyệt vọng đến cực điểm, cũng chỉ có thể khóc. Trước đây không khóc, nàng tưởng rằng mình kiên cường, đến giờ mới hay, đó chỉ là vì chưa đủ đau lòng mà thôi.
Nàng khóc, tựa như muốn đem nước mắt tích trữ cả đời tuôn hết ra một lượt.
Khóc đi, dù sao thì, kiếp này cũng không còn cơ hội nào để khóc nữa. Dù sao thì, bất luận có khóc thế nào, cũng sẽ không có ai trông thấy nàng rơi lệ.
Sắt Sắt nghĩ mà đau lòng, thân hình càng lúc càng nhẹ, tựa hồ đang bay.
Kết cục như thế, có lẽ là sự thương xót cuối cùng của ông trời dành cho nàng, để nàng được chết dưới tay chàng, vĩnh viễn cắt đứt sợi dây tình cảm đối với chàng.
Từ nay về sau, bất kể sống hay chết, trái tim nàng, sẽ không bao giờ vì chàng mà đau đớn xé lòng như thế nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT