Trong giấc mơ hình như đã đi qua rất nhiều nơi, từ lần đầu gặp gỡ ở Tuyền Cơ Phủ đến trận huyết chiến trên biển lớn, từ buổi cầm tiêu hợp tấu bên lầu Lâm Giang đến lúc cùng chung hoạn nạn giữa biển khơi. Cuối cùng dừng lại ở điệu múa giữa biển hoa. Bàn tay to lớn của chàng đỡ lấy nàng, nàng nhịp nhàng múa tựa như cánh bướm.
Nàng cứ tưởng đã tìm được đôi bàn tay có thể nâng đỡ khi nàng nhảy múa, nhưng đến cuối cùng mới nhận ra, đây có lẽ chỉ là một giấc mơ hão huyền. Bởi vì đôi tay ấy, có lẽ sẽ còn ôm người con gái khác nữa ngoài nàng.
Tiếng chim hót líu lo vọng đến, Sắt Sắt từ từ mở mắt, nhưng trong tầm mắt, vẫn chỉ là một màu đen thăm thẳm. Lúc này nàng mới nhớ ra, mình đã bị mù rồi.
Trong phòng tĩnh lặng như tờ, nàng khẽ cựa mình một cái, liền thấy một cánh tay vội vàng đưa ra đỡ lấy mình.
“Phu nhân, người tỉnh rồi à? Phu nhân mau uống thuốc đi, đây là thuốc do Cuồng Y bốc, uống khoảng hai ba tháng, là có thể chữa được đôi mắt của phu nhân thôi.” Tiếng của Tiểu Thoa dịu dàng vang lên.
Sắt Sắt khẽ chau mày, lạnh nhạt nói: “Tiểu Thoa, từ nay về sau vẫn cứ gọi ta là Giang cô nương thì hợp lý hơn.”
Tiểu Thoa hơi sững người: “Phu nhân…”
“Tiểu Thoa, từ nay về sau ngươi đừng gọi ta là phu nhân nữa, chúng ta chưa bái Thần núi Hắc Sơn, chưa thể coi là vợ chồng thực sự.” Sắt Sắt lạnh lùng nói, cách gọi phu nhân, đối với nàng, đúng là một sự chế nhạo quá lớn.
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng chợt im lặng đến kì lạ, Sắt Sắt nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn nhẹ nhàng từ từ tiến lại.
Là chàng!
Từ sau khi bị mù, các giác quan khác của Sắt Sắt trở nên vô cùng tinh nhạy, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân, hoặc ngửi thấy mùi hương, nàng liền biết người đang đến là chàng.
Minh Xuân Thuỷ lặng lẽ đứng bên giường, đưa tay đón lấy bát thuốc từ tay Tiểu Thoa, rồi vẫy tay, để tất cả thị nữ lui xuống.
“Lát nữa ta sẽ đưa nàng đi bái Thần núi Hắc Sơn.” Chàng dịu dàng nói, hiển nhiên tâm trạng đã tốt hơn so với tối hôm qua rất nhiều. Chắc là nghe thấy những lời nàng nói vừa rồi, nên chàng tưởng rằng nàng muốn cùng chàng đi bái Thần núi Hắc Sơn.
Sắt Sắt cười nhạt, đáp: “Minh Xuân Thuỷ, ta không muốn cùng huynh đi bái Thần núi Hắc Sơn gì cả. Nếu huynh nhất định đòi đi, ta cũng chẳng có cách nào, nhưng ta là người Hán, ta không thừa nhận chuyện hôn sự của Ô Mặc tộc các người. Minh Xuân Thuỷ, huynh bảo thị nữ của huynh đừng có gọi ta là phu nhân nữa.”
Minh Xuân Thuỷ nhìn bộ dạng bướng bỉnh của nàng, cười đáp: “Được, vậy ta sẽ cưới nàng theo phong tục của người Hán là được chứ gì.”
“Nào, uống thuốc đi!” Chàng ngồi xuống mép giường, tay nâng bát thuốc, khẽ thổi, múc một thìa thuốc, đưa đến bên miệng nàng.
Sắt Sắt ngồi yên không động đậy.
Đôi môi nàng, vì tối qua bị chàng hôn một cách ngang ngược, đỏ mọng lên, phản chiếu trên chiếc thìa bạch ngọc, đẹp không sao tả xiết. Minh Xuân Thuỷ trong lòng khẽ động, đôi mắt đen gợn sóng. Sắt Sắt không biết nguy hiểm trước mắt, còn bĩu môi, không chịu uống thuốc.
Minh Xuân Thuỷ khẽ cười, uống một ngụm thuốc, cúi xuống, chầm chậm xích lại gần khuôn mặt yêu kiều của Sắt Sắt.
Sắt Sắt cảm nhận được tiếng gió nhè nhẹ, còn chưa kịp phản ứng, cặp môi anh đào đã bị môi chàng giữ lấy, giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, từng giọt thuốc sắc đặc đã được đưa vào trong miệng nàng.
Sắt Sắt giận dỗi vung tay một cái, hất đổ bát thuốc trong tay Minh Xuân Thuỷ, chỉ nghe thấy tiếng vỡ giòn tan, bát thuốc đã rơi trên mặt đất.
Thị nữ đứng hầu bên ngoài vào thu dọn bát thuốc, Minh Xuân Thuỷ liền dặn dò: “Đi sắc bát thuốc khác đi.”
Thị nữ lập tức vâng lệnh lui ra.
Minh Xuân Thuỷ ngồi xuống bên giường, thanh âm rành rọt: “Ta đã nói với nàng rồi, ta và cô ấy đã chấm dứt, sao nàng lại không tin? Hiện giờ cô ấy bị trọng thương, không biết về đâu, đợi sau khi vết thương chữa khỏi, ta sẽ tiễn cô ấy đi.”
Sắt Sắt chau mày, không ngờ Minh Xuân Thuỷ lại nói ra những lời này. Thế nhưng, sự giải thích của chàng, chẳng khiến trong lòng nàng vui vẻ.
Minh Xuân Thuỷ nhìn gương mặt trầm tĩnh như nước của Sắt Sắt, trong lòng chợt hoảng hốt: “Rốt cuộc nàng muốn ta phải làm thế nào?”
Sắt Sắt cười khổ: “Huynh không sợ cô ấy sẽ đau lòng ư?”
Minh Xuân Thuỷ nghe thế, cười đau khổ đáp: “Tình cảm giữa ta và cô ấy, không giống như những gì nàng tưởng tượng đâu. Thực ra, từ đầu đến cuối, cô ấy đều chưa hề chấp nhận tình cảm của ta. Hơn nữa, cô ấy đã nói rõ với ta rằng, cô ấy sẽ không ở bên cạnh ta.”
“Là như vậy sao? Như vậy, huynh là vì bị cô ấy từ chối, cho nên mới tìm đến ta, có phải không?” Sắt Sắt lạnh lùng nói, sự giải thích của chàng ngược lại khiến trái tim nàng nghẹn lại vô cùng khó chịu, hoá ra, rốt cuộc nàng cũng chỉ là một kẻ thế thân.
Sắt Sắt sờ lấy chiếc áo bên giường, khoác lên người rồi xuống giường, cũng không thèm để ý đến Minh Xuân Thuỷ, nhẹ bước ra ngoài.
“Nàng định làm gì vậy?” Minh Xuân Thuỷ thấy nàng mò mẫm bước ra ngoài, trong lòng không khỏi nhói đau.
Sắt Sắt cười lạnh đáp: “Minh Xuân Thuỷ, cho dù là ngồi tù, thì cũng phải có lúc thả ra hóng gió chứ?” Nàng quả thực không muốn ngồi trong cùng một gian phòng với chàng nữa, nếu chàng ở đây, thì nàng ra ngoài.
“Ngược rồi!” Minh Xuân Thuỷ khẽ than.
“Cho dù huynh có là trời, thì cũng không phải bầu trời của ta, ta cứ ngỗ ngược thế đấy!” Sắt Sắt lạnh lùng nói.
Nàng cứ tưởng rằng Minh Xuân Thuỷ sẽ nổi cáu, không ngờ lại nghe thấy tiếng chàng phá lên cười, chàng chầm chậm tiến lại, cười nói: “Ý ta là quần áo trên người nàng mặc ngược rồi.”
Sắt Sắt sững người, Minh Xuân Thuỷ đã cởi áo ngoài của nàng, lộn lại, rồi khoác lên vai nàng.
“Để ta đi cùng nàng.” Nói đoạn chàng đưa tay định dìu Sắt Sắt.
Sắt Sắt lập tức gạt tay chàng ra: “Không cần!”
Nàng cũng không đi tìm cửa, vì từ hành lang vòng xuống, chẳng thà nhảy từ trên cửa sổ xuống còn nhanh hơn. Nàng mò mẫm về phía cửa sổ, nhún chân một cái liền nhảy xuống.
Biển đáp chân chính là biển hoa rực rỡ, lúc này hình như mới quá trưa, ánh mặt trời dịu dàng toả trên người nàng, ấm áp đến vô cùng. Sắt Sắt lẻ loi bước đi giữa biển hoa, hương hoa ngào ngạt vây quanh, tâm trạng của nàng dần dần khá lên.
Từ đầu đến cuối Minh Xuân Thuỷ vẫn đi bên cạnh Sắt Sắt, nhìn nàng bước đi nhanh nhẹn giữa những khóm hoa, trong lòng chàng dâng lên một niềm vui nho nhỏ.
Một thị nữ vội vã chạy về phía khóm hoa bên này, ánh mắt Minh Xuân Thuỷ chợt loé lên, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Bẩm Lầu chủ, vị cô nương đó đã tỉnh lại rồi.” Thị nữ liếc nhìn Sắt Sắt đang đứng bên khóm hoa một cái, khẽ nói.
Minh Xuân Thuỷ nghe thấy thế, mắt liền sáng lên, quay người lại dặn dò mấy thị nữ đứng cách đó không xa: “Các ngươi trông nom phu nhân cẩn thận.”
Chàng đi đến bên cạnh Sắt Sắt, hạ giọng nói: “Ta đi xem cô ấy thế nào, một mình nàng nhớ cẩn thận. Lát nữa, nhớ uống thuốc.” Nói đoạn, liền vội vàng rời đi.
Sắt Sắt mặc dù không nhìn thấy, thế nhưng, từ trong tiếng nói, lại có thể cảm nhận được niềm vui của chàng, mãnh liệt đến thế. Nghe thấy chàng rảo bước rời đi, Sắt Sắt còn tâm trí đâu mà thưởng hoa được nữa, huống chi, nàng là một kẻ mù.
Sắt Sắt quay người men theo con đường nhỏ giữa những khóm hoa, chầm chậm đi vào trong tiểu lầu. Lúc đi ra, nàng nhảy một cái từ trên cửa sổ là đã xuống đến nơi, lúc quay lại không dễ dàng như thế, bởi nàng vốn dĩ không biết cửa sổ ở đâu. Không cẩn thận giẫm phải một cây hoa, Sắt Sắt khẽ than một tiếng, để cho thị nữ dìu nàng quay lại “Trích Nguyệt Lầu”.
Những tháng ngày trước đây, nàng tuy chẳng vẻ vang là bao, nhưng cũng được tự do thoải mái. Ai ngờ đến hôm nay lại bị Minh Xuân Thuỷ nhốt ở đây như nhốt phạm nhân. Hơn nữa, lại còn mù mắt, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy âu sầu.
Quay lại tiểu lầu, Tiểu Thoa đã sắc xong thuốc, cẩn thận bưng lên. Sắt Sắt đợi thuốc nguội, bưng bát lên, uống một ngụm hết sạch. Nàng mong chờ đôi mắt có thể sớm bình phục.
Không biết là do bị mù, hay do nguyên nhân gì khác, Sắt Sắt cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm. Mãi đến lúc ăn cơm tối, Minh Xuân Thuỷ vẫn chưa về, chắc là chàng và người con gái kia, có rất nhiều chuyện để nói.
Sắt Sắt dùng xong cơm tối, liền bắt đầu tập luyện võ công, nàng sẽ không quên câu nói tối hôm qua của Minh Xuân Thuỷ, chàng nói võ công của nàng, so với chàng vẫn còn kém xa. Cuồng ngạo như thế, rồi sẽ có một ngày, nàng phải quyết đấu một trận với chàng, xem xem chàng còn dám coi thường nàng nữa không.
“Tiểu Thoa, giờ là lúc nào rồi?” Sắt Sắt để nội tức vận hành mấy vòng trong người xong, liền thu nội lực, chậm rãi hỏi.
“Sắp đến giờ Tý rồi, phu nhân nên đi nghỉ thôi.” Tiểu Thoa đứng bên ngoài rèm khẽ trả lời.
Sắt Sắt cười nhạt, vậy mà đã sắp đến giờ Tý rồi sao? Luyện võ công một cái liền quên cả giờ giấc, mà Minh Xuân Thuỷ ở bên người con gái kia, lẽ nào cũng quên cả giờ giấc luôn rồi?
Nàng mò mẫm đi đến bên giường, đang định cởi y phục đi ngủ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vọng đến, rất nhanh đã bước vào trong phòng. Có thể xông vào trong phòng như thế, ngoài Minh Xuân Thuỷ ra chẳng còn ai khác. Có điều đêm nay, vì sao bước chân của chàng lại có phần rối loạn?
Trong lòng Sắt Sắt, lập tức dâng lên một dự cảm không lành. Lẽ nào, đã xảy ra chuyện gì? Người con gái đó, chẳng phải rõ ràng đã tỉnh lại rồi sao? Tiếng bước chân dừng lại trước mặt nàng, gian phòng liền rơi vào trong tĩnh lặng.
Chàng đứng trước mặt nàng, vậy mà chẳng nói gì. Thế là có ý gì? Chẳng lẽ có chuyện gì khó mở lời thế sao? Sắt Sắt cười lạnh, không nói gì, chỉ ngồi đó thần sắc tĩnh lặng, chờ chàng mở miệng. Hồi lâu, mới nghe thấy giọng nói trầm trầm của Minh Xuân Thuỷ từ trong bóng đêm truyền tới: “Sắt Sắt, thứ mà nàng đang tập luyện, là nội công gì vậy?”
Sắt Sắt chau mày, không ngờ chàng lại hỏi nàng chuyện này.
“Sao huynh biết, thứ ta tập luyện không phải nội công bình thường?” Chàng hỏi như thế, nàng liền hiểu chàng nhất định đã biết nội công của nàng khác với người thường.
“Lần trước, lúc ở trên đảo, nàng bị nước biển làm cho toàn thân lạnh toát, ta vốn định tryền nội lực để ủ ấm cho nàng, nhưng phát hiện ra, nội công mà nàng tập luyện trái ngược với nội công của ta, hoàn toàn không có cách nào truyền nội lực cho nàng cả. Thứ mà nàng luyện, có phải là nội công cần uống kèm kỳ dược, tiến triển thần tốc không?”
Sắt Sắt ngưng thần, quả thực không hiểu vì sao Minh Xuân Thuỷ lại hỏi nàng chuyện liên quan đến nội công, đối với võ công của nàng, chàng xưa nay không hề có hứng thú. Giờ chàng hỏi như vậy là vì lẽ gì?
Minh Xuân Thuỷ im lặng trong chốc lát, rồi nói với vẻ khó khăn: “Mặc dù cô ấy đã tỉnh, có điều, thuốc của Vân Khinh Cuồng không thể trừ hết độc trong người cô ấy. Lúc này, cô ấy sống mà như chết, toàn thân không thể cử động, đến cả nói chuyện cũng không thể. Vân Khinh Cuồng nói, có một loại nội công kì lạ có thể ép được thứ độc kì quái này ra. Bởi vì thứ kỳ dược để luyện công và thứ nội công kì lạ này kết hợp với nhau, vừa hay chính là thuốc giải của thứ độc kia.”
“Vậy sao?” Sắt Sắt lạnh lùng nói, tiếng nói nhẹ như gió, dường như chuyện chẳng liên quan gì đến mình. Thế nhưng trong lòng, lại nổi lên từng đợt sóng lớn cuồn cuộn, hoá ra, chàng hỏi nàng luyện nội công gì, chỉ là vì, muốn nàng cứu người con gái kia. Nàng khẽ nhếch mép, nở một nụ cười thản nhiên, thoảng qua dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trong màn đêm, “Không sai, thứ mà ta luyện tập vừa hay chính là thứ nội công đó.”
Minh Xuân Thuỷ nhìn nụ cười trên môi nàng, trong lòng đau đớn. Chàng tiến lại, vén mấy sợi tóc trên trán nàng, nói: “Giờ cô ấy sống mà như chết, chỉ có nàng có thể cứu cô ấy. Hãy cứu cô ấy nhé, được không?”
Mặc dù Sắt Sắt không nhìn thấy chàng, nhưng lại có thể cảm nhận được khi tay chàng vuốt qua trước trán nàng, đầu ngón tay hơi run. Chàng đang lo lắng cho người con gái kia sao? Nàng ngập ngừng hỏi: “Huynh… rất muốn ta cứu cô ta sao?”
“Đúng thế!”
Minh Xuân Thuỷ khẽ đáp, chỉ cần còn một tia hy vọng, chàng cũng mong có thể cứu được nàng ta. Chàng không mong nàng ta sống mà như chết, bởi như thế còn khổ sở hơn là chết rất nhiều.
“Được, ta đồng ý với huynh!” Nàng sẽ đi cứu người con gái đó. Khi còn là Tiêm Tiêm công tử, nàng cũng từng trượng nghĩa cứu người không ít. Phong Noãn, Nam Tinh, Bắc Đẩu, đều là do nàng cứu. Đối với người lạ, những người không hề quen biết, nàng còn có thể cứu giúp, huống nữa, người lần này phải cứu, lại là ý trung nhân của chàng. Mà chàng, lại đã mở lời cầu xin nàng, sao nàng có thể khoanh tay đứng nhìn được?
Thế nhưng, vì sao trong đáy lòng, lại cay đắng đến nhường này! So với tâm trạng cứu người trước đây, hoàn toàn khác biệt.
“Đi thôi!”, nàng quay đầu nhìn về phía Minh Xuân Thuỷ nở nụ cười nhạt. Dường như, nàng thực sự không thèm quan tâm.
Gian nhà trang nhã ấy tên là “Khinh Yên Uyển”
Sắt Sắt được Tiểu Thoa dìu, chậm rãi tiến vào bên trong. Nàng từng nhiều lần đi qua gian nhà này, cũng từng hi vọng có thể dạo một vòng trong đó, nhưng không ngờ lúc đạt được nguyện vọng, lại là trong tình cảnh thế này. Chuyện đời sao mà khó đoán!
Trong vườn, nhất định trồng rất nhiều loài hoa cỏ quý giá, bởi không khí sực nức mùi thơm. Đi qua hành lang, bước lên bậc thềm, qua chỗ rẽ, liền nghe thấy tiếng thị nữ nhỏ nhẹ thi lễ, sau đó là tiếng leng keng của rèm thuỷ tinh.
Không còn thấy gió lạnh ban đêm, trên người chợt ấm áp, Sắt Sắt biết mình đã vào trong một gian tẩm cư. Trong phòng, mùi thuốc nồng nồng và mùi xông hương nhè nhẹ hoà vào nhau, có cảm giác tĩnh mịch mà thanh nhã.
Vân Khinh Cuồng đang ngồi trước bàn bốc thuốc, mình mặc áo xám, lúc này đã bị các loại nước thuốc vấy lên trông chẳng ra làm sao, tựa như là mở phường nhuộm. Hắn trông thấy Sắt Sắt được Tiểu Thoa dìu vào, lập tức trợn tròn hai mắt, nghi ngại hỏi: “Tiểu Thoa, sao ngươi lại đưa phu nhân đến đây?”
Mắt Tiểu Thoa đã khóc đỏ lên từ lâu, thấy Vân Khinh Cuồng hỏi thế, chẳng thèm đáp lời, chỉ bĩu môi nhìn ra đằng sau.
Minh Xuân Thuỷ từ tốn bước vào, nhẹ nhàng nói: “Thứ mà phu nhân tập luyện chính là loại nội công mà ngươi nhắc tới, ngươi nói xem, phải cứu người như thế nào?”
Vân Khinh Cuồng kinh ngạc há mồm: “Lầu chủ, người không định đùa đấy chứ?” Vân Khinh Cuồng xưa nay nhạy bén cuồng ngạo, lúc này nói năng cũng có phần lắp bắp, bất luận thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, thứ mà Sắt Sắt luyện lại chính là thứ nội công ấy.
Minh Xuân Thuỷ khẽ nheo mắt nói: “Vân Khinh Cuồng, nói đi, phải cứu người thế nào?”
“Làm tổn thương một người, sẽ cứu được người kia, Lầu chủ, người có nỡ không?” Vân Khinh Cuồng khẽ hỏi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Minh Xuân Thuỷ.
Yên lặng, trong phòng bỗng nhiên trở nên yên lặng quá. Thứ yên lặng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Trên môi Sắt Sắt, thoáng hiện lên một nụ cười đau khổ.
Trên giường vang lên tiếng ú ớ, tựa như tiếng trẻ con học nói. Sắt Sắt hiểu rằng, đó chính là người con gái trong lòng Minh Xuân Thuỷ. Tiếng ú ớ như thế, khiến người nghe thấy vô cùng chua xót.
Minh Xuân Thuỷ nghe thấy tiếng ú ớ đó, ánh mắt chững lại, chầm chậm tiến về bên giường, ánh mắt chăm chú nhìn người con gái đó, đau đớn nói: “Bất luận thế nào, cũng phải cứu được cô ấy.”
Thân hình Sắt Sắt khẽ run lên, kì thực, câu trả lời của Minh Xuân Thuỷ, không khiến nàng ngạc nhiên lắm. Nàng hiểu, chàng quyết không bao giờ thấy chết mà không cứu, huống nữa lại còn là người con gái mà chàng từng ái mộ. Nếu chàng không cứu nàng ta, có lẽ đến cả nàng cũng sẽ coi thường chàng. Thế nhưng, nghe thấy câu trả lời của chàng, trong tim nàng, hồ như bị băng châm xuyên qua, mang đến có nỗi đau như bị kim chích, và cảm giác ớn lạnh ngập tràn.
Trong bóng tối, vang lên tiếng thở dài. Vân Khinh Cuồng trầm giọng nói từng câu từng chữ: “Cho người bệnh uống viên thuốc này, sau đó vận công ép độc ra là được.”
Có thị nữ qua đó, đỡ người con gái nằm trên giường ngồi dậy, đưa viên thuốc vào miệng nàng ta. Ánh nến đung đưa ánh lên dung nhan người con gái ấy, mặc dù bị thương thế kịch độc giày vò đến mức vô cùng tiều tuỵ, sắc mặt trắng xanh, nhưng có thể nhận ra đó là một giai nhân tuyệt sắc.
Người con gái đó mặc dù không thể cử động, không thể nói chuyện, nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo. Ánh mắt trong veo của nàng ta đăm đăm nhìn lên người Sắt Sắt, dường như có chút gì không hiểu, còn có chút gì đó bị mê hoặc.
Thị nữ nhanh tay trải một tấm thảm trắng xuống đất, Minh Xuân Thuỷ cúi mình, bế người con gái đó xuống ngồi trên thảm. Sau đó, chàng chầm chậm xoay người, đi đến trước mặt Sắt Sắt, đưa tay cầm lấy tay nàng.
Bàn tay chàng rất ấm, ôm lấy bàn tay nhỏ của nàng khẽ nắm chặt, đôi mắt đen, ngắm nhìn dung nhan tươi tắn của nàng trong phút chốc, dịu dàng nói: “Cô ấy nhất định sẽ cảm tạ nàng.”
Sắt Sắt nghe vậy liền cười khổ: “Vậy huynh có cảm tạ ta không?” Nàng cứu người con gái mà chàng yêu, chàng phải chăng cũng nên cảm tạ nàng?
“Không, giữa chúng ta còn cần phải cảm tạ ư?” Minh Xuân Thuỷ khẽ nói, kéo Sắt Sắt ngồi xuống sau lưng người con gái kia.
Sắt Sắt cười nhẹ như làn khói, đến cảm tạ nàng mà chàng cũng không chịu.
Vân Khinh Cuồng nhìn tình thế trước mắt, biết rằng sắp sửa đến lúc ép độc. Vẫy tay một cái, đám thị nữ đều lui xuống, chỉ còn Minh Xuân Thuỷ và hắn ở lại trong phòng.
Gian phòng trở nên yên lặng, gió đêm ùa vào từ cửa sổ để mở, thổi bay làn tóc đen của Sắt Sắt, những sợi tóc bay trong gió, tựa như mặc liên đang nở rộ. Sắt Sắt từ từ nhắm mắt, hàng mi dài trên gương mặt nhợt nhạt, rủ xuống tạo thành cái bóng giống như chiếc quạt.
Nàng nín thở, từ từ vận công, chỉ thấy nội lực trong người tựa như gió xuân hoá thành mưa, không ngừng hội tụ lên lòng bàn tay. Nội công mà Sắt Sắt tập luyện, đòi hỏi phong thái chuyển động tự nhiên, một khi tĩnh tâm vận động, vẻ đẹp tĩnh mịch đó, yểu điệu như hoa, sáng trong như nước.
Nàng từ từ giơ tay, đặt lòng bàn tay lên lưng người con gái kia, vận công, đem nội lực trong người mình liên tục truyền vào trong cơ thể nàng ta.
Không biết trải qua bao lâu, trên trán Sắt Sắt không ngừng đổ mồ hôi, từng giọt từng giọt, như mưa đổ xuống, lăn đến bên môi nàng, vị mằn mặn. Lần đầu tiên Sắt Sắt phát hiện ra, mùi vị của mồ hôi và nước mắt rất giống nhau.
Vết thương bị hổ cào trên vai, bắt đầu đau như lửa đốt.
Sắt Sắt ngưng thần tiếp tục vận công, ép tất cả độc còn dư trong cơ thể người con gái kia về một chỗ.
Thứ độc trong người nàng ta rất quái dị, quả thực không dễ ép ra được, cũng chẳng trách phải cần người luyện thứ nội công kỳ môn như nàng mới cứu được.
Sắt Sắt cảm thấy khí độc đã tập trung vào một chỗ, chầm chậm nhấc tay lên, vỗ một cái vào sau lưng người con gái kia, chỉ thấy nàng ta hự một tiếng, nôn ra một ngụm máu, trong máu chứa chất độc, toàn một màu đen.
Nàng ta ngồi đó, yếu ớt kêu lên một tiếng: “A!”
Mặc dù chỉ là một chữ, nhưng khác với tiếng ú ớ như trẻ con lúc nãy, hiển nhiên là đã khỏi rồi.
Sắt Sắt thu tay về, ngẩn ngơ ngồi đó, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, tất cả sức lực dường như đã dốc hết ra rồi. Khí huyết trong người nhộn nhạo, hoa mắt chóng mặt, nàng từ từ quỵ trên mặt đất, chỉ thấy trong họng tanh tanh, phun ra một ngụm máu tươi. Khác với máu độc màu đen của người con gái kia, máu của Sắt Sắt màu đỏ, phun trên chiếc thảm trắng tinh, giống như hoa đào nở rộ, đẹp đẽ đến vô ngần.
Bên tai nghe thấy tiếng kêu khe khẽ, Sắt Sắt chỉ cảm thấy thân mình bỗng nhiên nhẹ bẫng, dường như được ai đó ôm vào trong lòng, bên mũi thoang thoảng mùi hương thanh trúc. Chàng lại ôm lấy nàng trước mặt người con gái kia ư?
Sắt Sắt hoàn toàn chẳng hơi đâu mà nghĩ, đầu óc hôn mê, chìm vào bóng tối không còn cảm giác gì nữa.
Sắt Sắt cảm thấy bản thân hình như rơi vào một hố băng lớn, ngày đêm chịu sự gặm nhấm của giá lạnh. Toàn thân trên dưới lạnh đến thấu xương, mỗi lần hít vào, thở ra dường như đều là hơi băng. Trước mắt là một phiến mơ hồ, nhưng dường như lại nhìn thấy vô số những hình ảnh không có thật.
Mẫu thân giơ tay vuốt mái tóc bóng mượt của nàng, giọng đầy thương yêu chiều chuộng: “Trăm nghìn cô gái trên đời, chẳng ai được bằng Sắt Sắt con ta!”
Tất cả những bậc phụ mẫu trên thế gian này, chẳng ai là không tự hào vì con mình, Mẫu thân cũng vậy.
“Mẹ, mẹ,…” Nàng kêu gào hết lần này đến lần khác, cổ họng đã khản đi rồi, xung quanh chỉ còn thấy mây mù. Nước mắt rưng rưng. Mẫu thân đã không còn, chỉ còn lại nàng cô đơn phiêu dạt giữa thế gian.
Trong chớp mắt, dường như lại đã đến Đông Hải, nàng nhìn thấy lưỡi kiếm của Phụ thân đâm vào mạng sườn mình, bỗng chốc đau đớn đến cực kì khổ sở.
“Cha…” Nàng nghẹn ngào gọi, cha con gặp nhau, sao lại trong tình cảnh như thế.
Thân người càng lúc càng lạnh, mây mù trước mắt cũng càng lúc càng dày, không nhìn rõ cả con đường phía trước, khắp nơi đều một màu trắng mông lung. Nàng đứng ở đó, trong lòng vô cùng hoang mang. Thấp thoáng nghe thấy có người đang gọi tên nàng, trong đám mây mù phía trước, hình như có bóng dáng một tà áo trắng tung bay, lúc ẩn lúc hiện. Nàng không biết đó là ai, thế nhưng, nàng cảm thấy ở đó là sự ấm áp và vấn vương của nàng. Có điều, nàng lại do dự không dám đuổi theo.
Khi nàng cuối cùng quyết định đuổi theo, lại không thể nhấc được chân lên, bởi vì dưới chân hình như đều là bùn lầy, gắng hết sức mà không tài nào rút ra được.
Thôi vậy, cứ để nàng mãi mãi ngủ say trong bóng tối này đi!
Thế nhưng, hình như ngủ cũng không thoải mái, cái lạnh thấu xương lại nảy sinh từ trong bóng tối, chạy khắp tứ chi và xương cốt của nàng, cảm giác lạnh thấu tim gan ấy, khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Giữa chốn mông lung, dường như có chút hơi ấm từ từ lan toả, không biết đến từ đâu, hơi ấm đó từ từ thấm từ bên ngoài vào trong cơ thể, khiến nàng cảm thấy dễ chịu phần nào.
Có một giọng nói dịu dàng mà kiên định không ngừng nói những điều gì đó với nàng, lúc gần lúc xa, phảng phất thấp thoáng, hình như ở bên tai nàng, lại dường như đến từ cõi sâu thẳm nhất trong linh hồn nàng. Hơi thở thân quen bao phủ lấy nàng, vòng tay ấm áp như một cái kén rộng mở, ôm chặt lấy nàng.
Đó là ai? Người đó đang nói gì? Từng lời dịu dàng, giọng điệu run run, vì sao nghe có vẻ đau khổ đến thế?
Ánh mặt trời ấm áp mùa thu rọi vào bên khung cửa sổ khép hờ, chiếu lên chiếc giường lớn chạm hoa căng màn đỏ, bên giường đặt ba chậu sưởi, trong chậu than cháy đỏ hồng, cả căn phòng vô cùng ấm áp.
Minh Xuân Thuỷ mặc nguyên quần áo nằm trên giường, trong lòng ôm chặt lấy Sắt Sắt, mặc dù trong phòng đã rất ấm, lại đắp đến mấy tầng chăn, nhưng người trong lòng chàng vẫn lạnh như băng, không hề có chút dấu hiệu tỉnh lại nào, cứ như một tấm thân không còn sự sống.
Nàng đã hôn mê năm ngày rồi!
Một nỗi sợ chưa từng có siết chặt lấy trái tim chàng, chàng không ngừng gấp gáp hít thở.
Chàng ôm lấy nàng, cảm thấy hơi ấm của mình đều bị nàng lấy mất, trái tim chàng có lúc tựa hồ ngâm trong băng giá, có lúc lại tựa như nướng trên ngọn lửa.
Chàng áp sát lồng ngực ấm áp vào tấm lưng lạnh lẽo của nàng, một tay vòng qua ôm lấy người nàng, bàn tay ấm áp còn lại đặt lên làn da lạnh như băng của nàng, không ngừng đem hơi ấm từ lòng bàn tay truyền vào cơ thể nàng.
Chàng cứ ôm nàng như thế đã năm ngày năm đêm, mặc dù trong khoảng thời gian đó cũng đã từng thay đổi tư thế, song tay chân đều đã tê dại. Thế nhưng, thần trí của chàng không hề tê liệt chút nào, chỉ cần nàng hơi có chút động đậy, chàng sẽ vô cùng nhạy bén mà phát hiện ra.
Chàng biết nàng tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ mạng sống, thế nhưng chàng quả thực không thể chịu đựng được việc nàng cứ nằm đây như lúc này. Chàng trở mình, ngồi dậy trên giường, để nàng nghiêng nghiêng dựa vào lòng chàng, hạ thấp giọng, dịu dàng nói: “Sắt Sắt, có chuyện này, ta vẫn chưa kể với nàng. Giờ xem ra, đã đến lúc ra nên cho nàng biết.”
Chàng chậm rãi, nói một cách khó khăn.
Đối với một số người, có lẽ nhớ lại chuyện cũ là một việc tốt đẹp. Nhưng đối với Minh Xuân Thuỷ, đoạn hồi ức đó, chàng thực không bao giờ muốn nghĩ tới.
Chàng vẫn nhớ năm mà chàng lần đầu tiên rời khỏi nhà, chẳng qua mới mười mấy tuổi, là lứa tuổi vàng son phơi phới. Đến giờ nghĩ lại, năm đó, chính là lúc thê thảm nhất trong cuộc đời chàng, nhưng nếu không có thời điểm đó, chàng tuyệt đối sẽ không có ngày hôm nay. Đó cũng là thời khắc bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời chàng.
Trước khi rời nhà, chàng cũng từng tập luyện nội công theo một cuốn nội công tâm pháp do Mẫu thân để lại. Chỉ là, đối với một thiếu niên lưu lạc giang hồ mà nói, chỉ có nội công mà không có chiêu thức, đương nhiên không thể thi triển được. Huống hồ khi đó có bao nhiêu kẻ nhìn chằm chằm như hổ đói, đợi giết chàng để trừ hậu hoạ.
Suốt dọc đường đi, chàng gặp phải vô số các cuộc hành thích. Mặc dù nhiều lần chuyển nguy thành an, nhưng, vào lần cuối cùng, chàng vẫn không cẩn thận mà trúng kế, bị một toán người áo đen bắt sống. Bọn chúng không lập tức giết chàng, mà thèm rỏ dãi trước dung nhan tuấn tú của chàng.
Chúng nói, thật không hổ có Mẫu thân là Côn Luân Tỳ, trông bộ dạng thế kia, đại gia nếu có thể chơi một bữa, cũng không uổng kiếp này.
Chàng không phải lần đầu nghe nói tới Côn Luân Nô, Côn Luân Tỳ, khi đó, bất luận trong cung, hay là nhà quan to phú hộ, nhà nào cũng nuôi một số Côn Luân Nô và Côn Luân Tỳ. Những Côn Luân Nô và Côn Luân Tỳ này dung mạo tuyệt sắc, tính tình lại ôn hoà, thông minh khéo léo.
Nhưng thân phận thấp hèn của bọn họ, đã gây ra số phận thê thảm cho bọn họ.
Đồ thêu thùa trong cung, phần lớn đều do Côn Luân Tỳ làm ra. Chàng cũng từng nghe nói, những Côn Luân Tỳ này để thêu cho kịp, đã có nhiều người phải làm việc đến mù cả mắt.
Chàng cũng từng nghe, những Côn Luân Nô và Côn Luân Tỳ xinh đẹp đó bị chủ nhân làm nhục. Nam thì làm loan đồng[1], nữ thì làm thị tỳ, ở bên cạnh chủ nhân dịu dàng hầu hạ. Họ thậm chí chẳng có một chút địa vị nào, chơi chán rồi, liền bị vứt đi như thứ đồ bỏ.
[1] Chỉ nam thiếu niên đẹp trai bị làm nhục, cũng có thể hiểu là nam kỹ.
Chàng quả thực rất cảm thông với bọn họ, nhưng hôm nay, mới là lần đầu tiên nghe nói, Mẫu thân của chàng cũng là một Côn Luân Tỳ.
Chàng không tin!
Sự không tin của chàng khiến bọn người kia cười ngặt nghẽo, chúng cười đến chảy cả nước mắt.
“Chẳng lẽ ngươi không hiểu vì sao Mẫu thân ngươi lại chết sớm như thế, chính là vì Mẫu thân ngươi là một Côn Luân Tỳ, cho nên dù sinh được con trai, địa vị vẫn thấp hèn như cũ. Tướng mạo đẹp đẽ thì đã sao, sinh được con trai thì đã sao, vẫn cứ bị chủ nhân trừ bỏ. Nếu không phải nhờ có lão thái bà, ngươi tưởng rằng ngươi có thể sống đến ngày hôm nay? Có điều, chúng ta cũng mừng là ngươi sống đến tận hôm nay, để chúng ta có cơ hội chơi bời với Côn Luân Nô có thân phận cao quý nhất.” Vài tên tưởng rằng đêm nay chàng chỉ còn đường chết, cho nên đem kể hết chuyện Mẫu thân chàng bị hại cho chàng nghe.
Những lời đó khiến chàng như sét đánh ngang tai, vốn cứ tưởng rằng Mẫu thân vì bệnh tật mà qua đời, không ngờ lại là bị bọn người kia hãm hại.
Chàng ngơ ngẩn đứng đó, rất nhanh sau đó mấy kẻ kia, cười ngặt nghẽo xong liền xông đến, đè chàng xuống đất.
Lúc đó, chàng đã bị chúng điểm huyệt, hoàn toàn không thể phản kháng, đến cả giãy giụa cũng không được. Chúng xé nát quần áo của chàng, để lộ tấm thân trắng trẻo của chàng trong đêm, ngay trên đường phố lớn, định bắt đầu lăng nhục chàng.
Bàn tay chúng, vuốt ve trên khuôn mặt trắng như bạch ngọc của chàng, chúng cấu véo khuôn mặt chàng như thể trêu đùa. Đôi môi nhơ bẩn của chúng, ngang ngược hôn lên người chàng, lưu lại những vết xanh dơ dáy.
Gân xanh trên trán chàng nổi lên cuồn cuộn, đôi mắt phượng đã đỏ quạch màu máu. Trong cổ họng có một luồng nộ khí dâng trào, chàng liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi. Thế nhưng, một chút sức lực phản kháng chàng cũng không hề có.
Người trên đường qua qua lại lại, nhưng chẳng có một ai dám đứng ra ngăn cản. Trong mắt họ, lúc này chàng chẳng qua chỉ là một tên nô bộc thấp hèn, chẳng qua chỉ là thứ đồ cho chủ nhân đùa giỡn, chẳng lấy gì làm lạ.
Ai sẽ tiến lên ngăn cản, liệu ai dám tiến lên ngăn cản? Chính vào lúc chàng hoàn toàn chán chường, một loạt những âm thanh dễ nghe vang lên. Đối với chàng mà nói, âm thanh ấy không nghi ngờ gì nữa, đúng là tiếng tiên.
“Các ngươi, hãy tha cho vị công tử này đi!” Giọng nói lạnh lùng, không mang chút tình cảm, nhưng lại hàm chứa sự kiên định không thể chống lại được.
Chàng ngước mắt nhìn lên, trong bóng đêm dày đặc, nhìn thấy một vị thiếu nữ áo trắng đứng ở đầu đường. Ánh trăng toả trên y phục thanh thoát của nàng, khiến chàng dường như nghi ngờ nàng chính là Niêm Hoa Quan Thế âm Bồ Tát, tới đây để cứu chàng.
Thiếu nữ ấy cực kì xinh đẹp, mấy tên nam nhân áo đen đang định cưỡng bức chàng cũng ngây ra một lúc. Sau đó, chúng liền cười rộ lên.
Chúng xuýt xoa diễm phúc đêm nay thật không ít, ông trời chiều lòng, lại đưa đến đây một cô nương xinh đẹp. Có hai tên nở nụ cười tà dâm tiến về phía thiếu nữ. Thế nhưng, lúc đến gần mới phát hiện, sự việc có phần bất lợi.
Thiếu nữ đó chẳng qua chỉ nói một câu như thế, nhưng những người qua đường vốn đang chẳng quan tâm để ý hành vi tàn bạo của chúng liền đổ xô đến, đứng chen chúc đằng sau vị thiếu nữ đó, nhao nhao lên tiếng đòi bọn chúng thả người, nếu không tất phải chịu sự giáng tội của Thần Phật.
Trong số những người qua đường đó, cũng không thiếu tay võ nghệ cao cường, lập tức liền có mấy người bước tới, giao đấu một phen với mấy kẻ áo đen kia, cứu chàng thoát ra.
Thiếu nữ đó cởi áo khoác trên người đắp lên cho chàng, gật đầu với chàng, an ủi với vẻ thương tiếc, bảo chàng phải trân trọng bản thân.
Chàng lên tiếng cảm ơn nàng, nhưng nàng chẳng để ý, trong đôi mắt lạnh lùng, không hề có chút tình cảm, thực giống như Quan âm nhìn thế gian bằng con mắt thoát tục.
Chàng bị khí chất lạnh lùng và lòng thương hại của nàng thu hút, điều khiến chàng càng khâm phục là, nàng lại có thể khiến bao nhiêu người sùng bái nàng như Thần Phật. Từ đó, chàng liền đem dung nhan của nàng khắc ghi vào sâu trong tâm khảm.
Chàng đương nhiên sẽ trân trọng bản thân, lần đầu tiên chàng hiểu được, Mẫu thân của chàng, là bị kẻ khác hại chết. Mà kẻ chủ mưu, lại có cả Phụ thân chàng, lúc này đang ngồi tít ở trên cao.
Từ đó trở đi, chàng khổ luyện võ công, chàng hiểu rằng, chỉ có lớn mạnh lên, mới có thể thoát khỏi số phận bị lăng nhục.
Vốn cứ tưởng rằng sẽ không gặp lại người con gái đẹp như tiên ấy nữa, không ngờ một lần bị trọng thương trên chiến trường, đến mức gần như mất mạng. Vẫn là nàng, người con gái đẹp như tiên xuất hiện kịp thời, nàng không ngại gian khổ, hái một đoá tuyết liên từ trên đỉnh tuyết sơn xuống, giữ được hơi thở của chàng, cứu lấy tính mạng của chàng.
Lúc đó, toàn bộ trái tim chàng đã bị nàng mê hoặc, chàng thề rằng đời này kiếp này phải lấy nàng làm vợ. Nhưng nàng vẫn như Quan âm tiên tử, chẳng hề để tâm. Trước khi đi, nàng chỉ hàm hồ nói rằng, nếu muốn lấy nàng, chàng phải đợi nàng vài năm.
Chàng gật đầu, chàng vẫn luôn chờ đợi nàng như đã hứa.
Nhưng mấy năm nay, tộc trưởng Côn Luân Nô Ô Mặc tộc tìm thấy chàng, đến lúc này chàng mới hiểu, Mẫu thân chàng quả thực là Côn Luân Tỳ, hơn nữa là thiên kim của tộc trưởng Ô Mặc tộc. Tộc trưởng chính là ông ngoại chàng, ông đem toàn bộ Ô Mặc tộc giao vào tay chàng, bảo chàng đem lại tương lai hoà bình yên ổn cho Ô Mặc tộc.
Bọn họ đi mở đất ở vùng thâm sơn trong Miên Vân Sơn, mở ra một chốn đào nguyên thuộc về Côn Luân Nô. Còn người con gái kia, vẫn như tiên tử, không hề coi tình cảm của chàng vào đâu, nhưng nàng bỗng nhiên gặp nạn, chàng sao có thể bỏ mặc? Sao có thể để mặc nàng sống mà như chết?
Minh Xuân Thuỷ ôm Sắt Sắt, khẽ nói bên tai nàng: “Sắt Sắt, nàng tốt bụng như vậy, nếu là nàng, cũng nhất định cũng không bỏ mặc cho cô ấy chết, phải không?”
Cảnh ngộ của chàng, chàng chưa từng kể cho người khác, đến cả Tứ đại công tử thủ hạ của chàng cũng không hề hay biết. Bởi lẽ đó là quá khứ sỉ nhục nhất trong lòng chàng, chàng vẫn luôn chôn chặt trong đáy lòng. Ngay cả đối với Sắt Sắt, chàng cũng luôn cảm thấy khó có thể mở lời. Đêm nay, cuối cùng chàng đã lấy hết dũng khí, thẳng thắn nói với nàng, bởi chàng sợ nếu chàng không nói ra, nàng sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.
Minh Xuân Thuỷ thấy Sắt Sắt vẫn trắng bệch như cũ, gương mặt không có chút gì thay đổi, trái tim chàng đau đớn như có ngàn vạn mũi dao đâm. Trong hôn mê, nàng sao có thể nghe thấy những lời chàng nói?
Chàng ôm lấy nàng, dịu dàng gọi tên nàng, hết lần này đến lần khác.
Hàng mi của Sắt Sắt khẽ chớp, hai hàng lệ lăn dài trên khoé mắt.
Minh Xuân Thuỷ kinh ngạc nhìn hai hàng lệ của nàng tuôn xuống, trong khoảnh khắc không khỏi thấy sững sờ.
Chú giải
VỀ BÀI “U LAN THÁO”
Bản gốc tiếng Hán:
兰之猗猗,扬扬其香。
众香拱之,幽幽其芳。
不采而佩,于兰何伤?
以日以年,我行四方。
文王梦熊,渭水泱泱。
采而佩之,奕奕清芳。
雪霜茂茂,蕾蕾于冬,
君子之守,子孙之昌。
Âm Hán Việt:
Lan chi y y, dương dương kỳ hương
Chúng hương củng chi, u u kỳ phương,
Bất thái nhi bộ, vu lan hà thương?
Dĩ nhật dĩ niên, ngã hành tứ phương.
Vân Vương mộng hùng, Vị Thuỷ ương ương,
Thái nhi bội chi, dịch dịch thanh phương.
Tuyết sương mậu mậu, lôi lôi vu đông,
Quân tử chi thủ, tử tôn chi xương.
Dịch nghĩa:
Bài thơ “U Lan tháo” (tiết tháo của hoa lan) có thể được phân làm ba khổ thượng, trung, hạ.
Khổ thượng: “Lan chi y y, dương dương kỳ hương. Chúng hương củng chi, u u kỳ phương. Bất thái nhi bộ, vu lan hà thương?” Ý chính là: hương thơm của hoa lan là hương thơm vương giả. Dịch nghĩa: Lá hoa lan dài lay động trong gió, tao nhã mà phiêu dật; hương thơm hoa lan bay trong không khí, lan tỏa khắp bốn bề, ở xa không thấy nhạt mùi, ở gần không bị nồng quá, u nhã lan tỏa khắp tứ phương. Hoa lan là vua của hương thơm, nếu không ai biết điều đó, mà hái hoa để thưởng thức thì đối với hoa lan mà nói cũng chẳng tổn hại gì.
Khổ trung: “Dĩ nhật dĩ niên, ngã hành tứ phương. Văn Vương mộng hùng, Vị Thủy ương ương. Thái nhi bội chi, dịch dịch thanh phương.” Ý chính là: hoa lan tỏa mùi hương là vì đấng quân vương. Dịch nghĩa: Ngày này nối tiếp ngày kia, năm này rồi tới năm khác, đi khắp bốn phương đông tây nam bắc, tuy ta cũng giống như hoa lan, không phải vì không ai thưởng thức mà không tỏa hương thơm, nhưng ta cũng rất tích cực tìm cơ hội để thực hiện giá trị xã hội của bản thân.
Chu Văn Vương sau khi nằm mơ phi hùng nhập trướng, đã được gặp Khương Thái Công bên sông Vị Thủy (Khương Tử Nha, còn gọi là Thái Công Vọng, đạo hiệu Phi Hùng), nhờ đó mà dựng nên cơ đồ 800 năm của nhà Chu, chuyện này quả thật khiến người ta ngưỡng mộ. Một khi hoa lan được đấng minh quân hái về, nhất định sẽ khiến cho hương thơm thanh nhã cũng như những tư tưởng lớn lao đó của mình trở nên rạng rỡ chói sáng như nhật nguyệt.
Khổ hạ: “Tuyết sương mậu mậu, lôi lôi vu đông. Quân tử chi thủ, tử tôn chi xương.” Ý chính là: hoa lan do chịu đựng cái lạnh mà có mùi thơm như vậy. Dịch nghĩa: Tuyết sương phủ kín trời đất, phủ dày trên cây cối, tuy là mùa đông, nhưng xem ra mọi vật đều tươi tốt. Trong cái giá lạnh, nụ hoa lan vẫn lặng lẽ ấp ủ và chờ đợi, nhẫn nại tích cóp sức sống. Hoa lan có thể trở thành vua của các mùi hương là vì nụ hoa được ấp ủ trong giá lạnh, nếu mọi người hiểu được rằng đây là những đạo lý và phép tắc mà người quân tử nên tuân theo thì con cháu đời sau sẽ mãi được hưng thịnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT