Tiểu Thoa cùng hai thị nữ bưng một thùng nước nóng vào, rồi lặng lẽ lui ra.
Sắt Sắt khoác áo lặng lẽ xuống giường, chỉ cảm thấy cả người từ trên xuống dưới không chỗ nào là không đau nhức. Quay đầu nhìn chiếc giường sau lưng, cả chiếc giường ngập tràn xuân sắc sau trận mây mưa. Trên tấm chăn màu nhạt, từng vệt máu đào lốm đốm.
Đó là trinh tiết của nàng! Thứ trinh tiết mà nàng mất bao công sức tự tạo lời đồn, tự làm hỏng thanh danh chỉ để bảo toàn lấy nó, bây giờ đã hoàn toàn mất rồi.
Sắt Sắt nhắm mắt, chầm chậm cởi áo, thả cả người vào trong làn nước ấm. Từng giọt nước mắt long lanh nhẹ rơi xuống hai bên gò má, nàng đưa tay lau đi, đưa lên miệng, chỉ thấy một vị mặn đắng. Vục đầu vào làn nước để nước ấm vỗ về thân thể đầy những vệt tím bầm của mình, trái tim nàng cũng dần lặng sóng.
Hồi lâu, khi nàng ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, trong làn hơi nước mờ ảo, đôi mắt đen của nàng đã trở nên trong veo và cực kỳ bình thản. Mọi ai oán bi thương đã hóa thành một nụ cười tươi đẹp và rực rỡ.
Nàng bước ra khỏi thùng tắm, lần lượt mặc từng lớp quần áo của mình vào.
Vừa hay thị nữ Tiểu Thoa của Minh Xuân Thủy đẩy cửa bước vào, trong tay cầm theo một bộ quần áo mới, thấy Sắt Sắt đã mặc xong quần áo, liền đứng ngây ra đó, vội nói: “Cô nương, đây là những thứ mà Lầu chủ dặn nô tì chuẩn bị, mời cô nương mặc đồ mới này!”
Sắt Sắt cúi đầu nhìn quần áo mới trên tay cô ta, cười lạnh lẽo, Minh Xuân Thủy cũng chu đáo thật, nhưng nàng sẽ không bao giờ mặc quần áo của người khác thêm một lần nào nữa.
“Không cần đâu, áo tuy cũ, nhưng đó là của mình. Phiền cô chuyển lời cho Lầu chủ, nói là ta đi đây!” Sắt Sắt đeo mặt nạ, nhẹ nhàng bước ra cửa.
“Cô nương, đêm khuya thế này, cô vẫn muốn đi sao?” Tiểu Thoa đuổi theo, hỏi.
Sắt Sắt quay lại cười khẽ, nàng không đi, lẽ nào còn ở lại đây sao?
“Lầu chủ của các người bình thường không bao giờ gỡ mặt nạ ra sao?” Nghĩ lại ban nãy ngay cả lúc hai người đang hoan lạc, hắn cũng không gỡ mặt nạ xuống, Sắt Sắt thấp giọng hiếu kỳ hỏi.
Tiểu Thoa gật đầu, đáp khẽ: “Vâng! Lầu chủ đã từng thề rằng, trừ phi hoàn thành được lời thề của mình, bằng không ngài sẽ không bao giờ cho người khác thấy khuôn mặt thật của mình!”
“Lời thề?” Hóa ra hắn đã từng phát nguyện một lời thề, không biết điều phát nguyện đó là gì.
Sắt Sắt cười nhẹ rồi đẩy cửa bước ra.
Đêm khuya, vầng trăng treo trên bầu trời, mơ hồ, xa xôi, và cũng thật lạnh lẽo.
Nàng ưu nhã dạo qua những con phố của Phi Thành, chiếc áo khoác nam trang trên người nàng có hơi rộng, khiến chiếc eo thon của nàng càng không đầy một chét tay. Gần đây, nàng gầy đi nhiều. Gío đêm đập vào chiếc áo xanh hơi rộng của nàng nhẹ tung bay, khiến nàng trông giống như một đóa mặc liên đang lúc nở rộ.
Tiếng mõ cầm từ xa vọng tới, mơ hồ lạnh lẽo. Đã là canh năm rồi, đây chính là lúc trời tối nhất trước khi bình minh lên, có những chuyện, đêm nay, nhất định phải kết thúc.
Sắt Sắt cười lạnh, rướn người, thân hình như một đạo ánh sáng lấp lánh trong màn đêm bay vút lên cao.
Vân Túy Viện.
Sắt Sắt ẩn mình trên một cây cao, cành lá rậm rạp, đôi mắt trong trẻo nhìn qua những khe hở của tán lá, hướng về phía ngọn nến trong phòng. Trên lớp vải mỏng ở cửa sổ hiện lên một bóng người đẹp đẽ, đang đi đi lại lại không ngừng.
Đã canh năm rồi, không biết Y Doanh Hương vẫn chưa ngủ được hay là dậy quá sớm?!
Bỗng một chặp tiếng bước chân vang lên, Sắt Sắt cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy hai thị nữ cầm đèn lồng, từ bên ngoài đi vào. Thị nữ đi trước, Sắt Sắt biết, đó là Y Na, người đã đẩy nàng xuống hồ.
Thị nữ đi sau xì xầm nói: “Không biết Công chúa làm sao mà trời sắp sáng rồi vẫn chưa chịu đi ngủ lại còn bắt chúng ta đến Đào Yêu Viện nghe ngóng hành tung của Vương gia. Muội thấy Công chúa làm việc này là thừa rồi, Vương gia yêu thương người như vậy, lẽ nào còn sợ vị ở Đào Yêu Viện đó đoạt mất trái tim Vương gia sao?”
Thanh âm của Y Na lạnh lùng truyền tới: “Đừng lắm điều, Công chúa đang bực mình đó, lát nữa phải hầu hạ cho cẩn thận!”
Đi Đào Yêu Viện thăm dò hành tung của Dạ Vô Yên? Dạ Vô Yên không ở đây ư? Sắt Sắt khẽ cười lạnh.
Gió đêm nhẹ thổi đám hoa hồng lớn trong viện nở bung. Sắc hồng tràn ngập, dưới ánh trăng nhàn nhạt, khẽ đu đưa lay động.
Cửa phòng vửa mở, Y Doanh Hương đã vội bước tới, thấp giọng hỏi: “Sao hả, Đào Yêu Viện có động tĩnh gì không?”
“Bẩm Công chúa, Đào Yêu Viện không có động tĩnh gì. Trong phòng tối om, xem ra Giang Thứ phi đã ngủ rồi. Vương gia lúc đầu ngủ ở Khuynh Dạ Cư, nhưng nghe thị vệ nói, canh ba người đã rời đi rồi.” Y Na thấp giọng, đưa lời bẩm báo.
“Thật không?” Y Doanh Hương vui mừng hỏi, trên khuôn mặt nở nụ cười tươi tắn: “Vậy thì hay rồi! Nói vậy, bọn họ đã thành chuyện tốt rồi!”
“Công chúa, người đừng đắc ý vội, nô tì thấy chẳng ai chịu ơn Công chúa đâu!” Y Na chau mày nói.
“Ta chỉ cần kết quả, không cần họ mang ơn. Y Na, ta đói rồi, chuẩn bị đồ ăn đêm!” Y Doanh Hương cười tươi ngồi xuống giường, cả đêm không ngủ, quả thực nàng ta đang rất đói. Ăn đêm xong, phải ngủ một giấc ngon lành mới được.
Mấy thị nữ nhộn nhịp bày đồ ăn đêm lên, cánh cửa sổ bỗng bị một cơn gió đẩy bật ra, Y Na đứng dậy đóng cửa sổ, nhưng bỗng nhhìn thấy trên giàn hoa hồng ngoài viện có một công tử áo xanh đang đứng. Đôi mắt trong trẻo đầy hứng khởi nhìn hoa rơi dưới đất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt mang chút tà khí.
“Ngươi…ngươi…” Y Na sợ hãi đứng bất động một chỗ hỏi. Nhưng còn chưa nói hết câu, cô ta đã thấy ống tay áo rộng của công tử áo xanh phất lên, một đóa hồng đỏ thắm bay tới như tiên nữ tán hoa, từng cánh hoa nhanh chóng bay thẳng về phía cô ta, nhằm tới yếu huyệt trên vai bắn tới.
Y Na không kịp hét lên đã ngã gục ngay bên cửa sổ.
“Y Na, tỷ sao thế?” Một thị nữ khác vội bước mau tới, thấy cánh hoa trên vai Y Na, cười nói: “Cánh hoa rơi trên vai tỷ thôi mà cũng làm tỷ chết ngất ư?” Chưa nói dứt lời, lại một đóa hồng nữa bay lời, vào khoảnh khắc rơi trên vai cô ta, đóa hoa nở bung, từng cánh hoa nhẹ điểm vào huyệt đạo.
“A! Có quỷ!” Hai thị nữ khác trong phòng thấy vậy sợ hãi đến mức nằm rũ cả ra đất, không kịp kêu gào, trên miệng đã bị bịt lại bởi hai đóa hồng, tất cả mọi thanh âm đều trở nên nghèn nghẹn.
Chính vào lúc đó, cửa phòng mở toanh, một công tử áo xanh thanh thoát phiêu dật bước vào, gió đêm từ ngoài cửa ùa tới, cuốn tung tà áo nhẹ như mây của người đó lên. Sắc mặt chàng có chút không tự nhiên, hẳn là mang mặt nạ da người. Khóe môi nở một nụ cười đầy tà khí, nhưng ở góc độ nào cũng thấy xán lạn rực rỡ đến vô cùng.
Trong tay chàng cầm một nhánh hồng, mấy đóa hồng đang lúc nở rộ, gió đêm thổi nhẹ qua, hương thơm bay ngập phòng.
Y Doanh Hương sợ đến mức không biết phải làm gì, khuôn mặt nhỏ xinh đã hòan tòan thất sắc.
“Có phải cô cũng muốn đóa hoa này không?” Sắt Sắt lạnh giọng hỏi. Ánh nhìn lạnh lẽo đưa từ đóa hoa đang nở rộ trên tay tới khuôn mặt Y Doanh Hương.
Y Doanh Hương bị hàn ý trong mắt Sắt Sắt làm cho hoảng sợ, nghĩ đến uy lực của đóa hoa mà mình vừa chứng kiến, nàng ta liền ngậm miệng, không dám lớn giọng kêu cứu. Nàng ta nghĩ cho dù thị vệ có đến nhanh thế nào, e rằng cũng không thể nhanh bằng đóa hồng trên tay vị công tử đứng trước mặt.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Đây là Tuyền Vương Phủ, ta là Vương phi của Tuyền Vương, nếu ngươi làm hại ta, cho dù có trốn tới chân trời góc bể, Vương gia cũng sẽ quyết không tha cho ngươi đâu.” Y Doanh Hương run rẩy nói.
“Thế ư?” Sắt Sắt nhếch mép, cười lạnh lùng đáp, “Ta có thể vào, thì có thể đi ra. Có điều hôm nay ta không muốn giết cô, xem bộ dạng cô cũng được đấy. Hái hoa đã bao lâu nay rồi, ta rất muốn thử xem hương vị bông hoa của Bắc Lỗ Quốc thế nào!”
“Ngươi là đạo tặc hái hoa?” Y Doanh Hương mặt đã trở nên trắng bệch.
“Cái gì mà đạo tặc hái hoa, nói khó nghe thế!” Sắt Sắt nhếch miệng cười đầy tà khí, ngắt một đóa hồng từ trên cành hoa ra, bắn ngón tay một cái, cánh hoa bay tung, nút áo trên người Y Doanh Hương liền lần lượt rơi xuống.
Chiếc áo ngòai nhẹ nhàng như bươm bướm mất cánh, trượt từ vai xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn mịn màng của Y Doanh Hương và cả chiếc yếm thêu uyên ương hí thủy.
Ống tay áo Sắt Sắt khẽ vung, cửa phòng liền đóng lại. Nàng cúi đầu khẽ ngửi mùi hương hoa thơm ngát trên tay rồi bẻ hoa cười nhạt, bước về phía Y Doanh Hương.
“Đừng, ta xin ngươi… đừng!” Y Doanh Hương lùi từng bước một, đến khi chạm phải cột giường phía sau, nàng ta mới tái mặt, co rúm người lại.
Sắt Sắt lạnh lùng nhìn sự sợ hãi tột cùng trên mặt nàng ta, nàng biết Y Doanh Hương sợ rồi. Hóa ra cô ta cũng biết sợ, sợ sự trong trắng của mình vô duyên vô cớ bị cướp mắt? Nếu đã vậy, vì sao còn đối xử với nàng như thế? Nàng cười lạnh, cố tình bước chậm lại, từng bước từng bước giày vò trái tim Y Doanh Hương.
“Đừng, đừng, đừng, ta cầu xin ngươi, đừng làm hại ta, ta vẫn còn trong trắng, đêm đầu tiên của ta phải dành cho người mà ta yêu thương. Ta cầu xin ngươi, đừng làm thế. Ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi, vàng bạc châu báu, người thích gì cứ lấy.” Y Doanh Hương vừa khóc vừa đưa tay lần lượt gỡ hết châu ngọc phỉ thúy trên đầu xuống, nâng cao trong hai tay đưa tới trước mặt Sắt Sắt.
Đêm đầu tiên của cô ta phải dành cho người mà cô ta yêu!
Sắt Sắt chỉ cảm thấy lời nói đó như một vốc muối xát thẳng vào vết thương trong lòng nàng. Lẽ nào đêm đầu tiên của nàng lại không phải dành cho người mà nàng yêu thương? Sự trinh trắng của Y Doanh Hương là đóa tuyết liên cao quý nở trên đỉnh núi, lẽ nào sự trinh bạch của Giang Sắt Sắt nàng lại là hoa dại nở trong bùn nhơ, để mặc cho ai cũng có thể tới vày vò ư?
Chờ đã! Đêm đầu tiên của cô ta?!
Sắt Sắt cau mày, Y Doanh Hương mà vẫn còn đêm đầu tiên sao? Dạ Vô Yên sủng ái cô ta như thế, sao cô ta có thể vẫn còn đêm đầu tiên?
Trong mắt Sắt Sắt ánh lên một tia nhìn lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười đầy tà khí rồi vung tay hất tung hết trang sức vàng bạc trong tay Y Doanh Hương. Cô ta cho rằng trinh tiết có thể dùng trang sức vàng bạc mua được ư?
Sắt Sắt lấy cành hoa trong tay nâng cằm Y Doanh Hương lên, nhìn thẳng vào nàng ta đầy uy hiếp.
“Đường đừơng là Vương phi của Tuyền vương mà cô còn có đêm đầu tiên sao? Nói thật đi, ta không thích chơi mấy con gà non không có nghề đâu.” Sắt Sắt chầm chậm kéo dài giọng để tiếng của nàng trở nên ồm ồm.
Gai nhọn trên cành hoa hồng đâm vào da thịt mềm mại của Y Doanh Hương, cơn đa nhói ập đến khiến Y Doanh Hương sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy. Nàng ta không hề nghi ngờ người đàn ông như ác quỷ trước mặt mình chỉ cần dùng lực mạnh hơn một chút là có thể khiến cái mạng nhỏ của nàng ta đi tong.
“Ta nói thật mà, tuy ta là Vương phi của Tuyền Vương, nhưng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, ta vẫn còn là một viên ngọc hoàn hảo. Vương gia lần này về thành mang ta theo chỉ vì muốn dùng ta đoạt lại vị trí Vương phi, để ta giữ lấy vị trí đó cho người chàng yêu thôi.” Y Doanh Hương run lập cập nói.
Sắt Sắt nheo mắt, cảm thấy suy nghĩ của mình trong giây lát bỗng bị ngưng trệ.
Nàng biết nếu không phải Dạ Vô Yên mang Y Doanh Hương trở về, nếu không phải hắn lấy cớ liên hôn với Bắc Lỗ Quốc thì vị trí Vương phi đó đã là của nàng rồi. Nói vậy, hắn mang Y Doanh Hương về chỉ vì muốn đoạt vị trí Vương phi từ trong tay Giang Sắt Sắt nàng thôi.
Sắt Sắt hiểu ra, vô cùng tức giận nhưng trên môi lại phảng phất một nụ cười, Dạ Vô Yên đúng thực là mưu sâu kế hiểm, không thể lường được.
Hắn làm vậy, không những Hoàng Đế và cha nàng không thể phản đối mà trên danh nghĩa, hắn còn có công trong việc thiết lập mối bang giao hòa hảo giữa Bắc Lỗ Quốc và Nam Nguyệt.
Sắt Sắt nghiến răng, nàng cảm thấy rất có hứng thú với ý trung nhân của Dạ Vô Yên, rốt cuộc đó là người con gái như thế nào mà khiến hắn phải lao tâm khổ tứ đến vậy.
“Vương phi, cô cho rằng ta sẽ tin những lời nói tầm bậy của cô ư? Một mỹ nhân quốc sắc thiên hương như cô, Tuyền Vương liệu có không thích được không?” Sắt Sắt lạnh lùng nói, giơ ngón tay vặt từng cánh từng cánh của đóa hồng trên tay xuống.
Y Doanh Hương nhìn từng cánh hoa hồng đỏ thẫm rơi xuống trước mắt, sắc mặt càng trở nên trắng bệch, thanh âm hoàn toàn run rẩy: “Đúng là ta cũng không đến nỗi nào, nhưng ý trung nhân của Vương gia còn đẹp hơn ta rất nhiều. Tỷ ấy đẹp như tiên nữ giáng trần vậy!”
“Tiên nữ? Cô ta là ai?” Sắt Sắt lạnh giọng, ngón tay ngọc ngà run lên, cành hoa trong tay vì thế cũng khẽ rung động.
“Tỷ ấy là… vì sao ngươi lại hỏi chuyện này chứ, lẽ nào tên dâm tặc như ngươi muốn tìm tỷ ấy hay sao?” Y Doanh Hương mở to hai mắt, nỗi hoảng sợ trong đôi mắt đẹp qua đi, nàng ta run rẩy nói: “Cho dù ngươi có giết ta, hay thậm chí có hủy hoại trinh tiết của ta, ta cũng sẽ không nói ra, ta sẽ không để tên dâm tặc như ngươi biết tỷ ấy là ai đâu!”
Vừa rồi khuôn mặt Y Doanh Hương còn kinh hoàng sợ hãi đến muốn chết, ấy vậy mà khi nhắc đến ý trung nhân của Tuyền Vương, trong nháy mắt nàng ta đã trở nên kiên cường, chỉ vì muốn bảo vệ người đó? Cô gái ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại có ma lực lớn đến nhường vậy?
Sắt Sắt nheo mắt cười lạnh, vì cô gái đó mà nàng ta không sợ chết nữa hay sao? Nếu đã vậy, vì sao còn hạ mị dược cho nàng? Lẽ nào không sợ Dạ Vô Yên giải mị dược cho nàng, hay là muốn người đàn ông khác làm việc đó, rồi để Dạ Vô Yên bắt quả tang, như vậy sẽ dễ dàng đuổi nàng ra khỏi phủ?
“Ồ?” Sắt Sắt nhướng máy: “Nhưng ta cũng không còn hứng thú muốn biết cô ta là ai, chỉ có hứng thú với tiểu mỹ nhân là cô thôi. Có điều, nếu cô vẫn còn là con gà mờ, ta cũng thấy vô vị lắm. Dẫu sao ta cũng không mất công không ở đây cả đêm, vì đã thấy được những bí mật của cô. Ui chà, nghe nói dùng mị dược sẽ càng ngây ngất, xem ra ta nên đi tìm cô nàng Giang thứ phi bị cô hạ độc mới được.” Sắt Sắt nói rồi vứt cành hoa xuống đất, quay người định rời đi.
“Không cho ngươi đi tìm Giang tỷ tỷ!” Y Doanh Hương bỗng đứng bật dậy nói.
“Không cho?” Sắt Sắt giơ những ngón tay thon trắng trẻo véo vào bờ vai trắng mịn của Y Doanh Hương, nói: “Lẽ nào cô muốn hầu hạ ta? Nhưng ta không có hứng với cô. Hơn nữa, không có người giải độc, Giang tỷ tỷ đó của cô sẽ chết đấy. Hay cô muốn hại chết cô ta? Ôi, sao trên đời lại có người đàn bà ác độc vậy chứ?” Sắt Sắt đưa lời chế nhạo, trong mắt ánh lên hàn ý lấp loáng.
“Ta không muốn tỷ ấy chết, ta chỉ muốn tỷ ấy và Vương gia ở bên nhau thôi, tên dâm tặc nhà ngươi đừng có mà tới phá hoại! Ta sẽ không để ngươi tới phá hoại đâu! Người đâu, mau bắt…” Y Doanh Hương cuối cùng cũng bất chấp tính mạng, mở miệng hét lớn.
Ánh mắt Sắt Sắt trở nên vô cùng lạnh lẽo, không ngờ Y Doanh Hương lại có dũng khí đến thế. Cành hoa trong tay vừa vung lên, cánh hoa bay phấp phới khiến chiếc yếm và quần lót của Y Doanh Hương đều tuột hết xuống.
“Hóa ra cô muốn để thị vệ thấy bộ dạng trần truồng này của mình sao?!” Đôi mắt trong veo của Sắt Sắt nheo lại, giọng nói đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Y Doanh Hương hét lên kinh hoàng, chỉ thấy trên người mát lạnh, tất cả quần áo đều đã tuột khỏi người tự lúc nào. Nàng ta hai tay ôm ngực, nhưng ôm trên thì lại hở dưới. Khuôn mặt bé nhỏ bỗng chốc vừa sợ hãi vừa xấu hổ.
Bên ngoài có tiếng thị vệ chạy tới, có người ở ngoài cửa cất tiếng hỏi vọng vào: “Vương phi, có chuyện gì vậy?”
Sắt Sắt lạnh lùng lườm nàng ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh giá.
“Không có gì, ta gặp ác mộng thôi, không có gì đâu. Các người lui ra hết đi!” Y Doanh Hương thoáng chần chừ, cuối cùng cũng lên tiếng. Tuy tình cảnh bây giờ cũng đủ làm nàng ta xấu hổ tức giận lắm rồi, nhưng nếu bị mấy thị vệ đó nhìn thấy, nàng ta sẽ còn đau khổ hơn là chết.
Tiếng bước chân dần xa, Sắt Sắt biết không thể hỏi thêm được gì nữa, làm nhục nàng ta thế cũng đủ rồi, ngón tay liền búng ra, một cánh hoa bay tới, lập tức phong bế huyệt đạo của Y Doanh Hương.
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lướt qua thân thể thon thả trắng trẻo của Y Doanh Hương, đôi môi hồng khẽ nhếch: “Tiểu mỹ nhân, thân hình cũng được lắm, hay là ta phá lệ một lần, chơi con gà non một chút, ngươi thấy sao?!” Dứt lời nàng đột nhiên cúi người, áp sát lại gần cơ thể Y Doanh Hương, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian manh tà ác.
Y Doanh Hương thấy thế sợ đến mức hai mắt long lanh, nước mắt đã rơi lã chã, có điều huyệt đạo đã bị phong bế, không nói được một lời.
Sắt Sắt chớp mắt, cười lạnh nói: “Có điều, ta quả thực không muốn chạm vào người những đứa con gái ác độc.”
Nàng cười lạnh, đẩy cửa sổ rồi bay đi nhẹ như cánh bướm.
Sáng sớm hôm đó, không khí trong Tuyền Vương Phủ rõ ràng khác với mọi ngày.
Chưa tới canh năm, Tuyền Vương đã đột nhiên truyền lệnh, bắt tất cả các gia đinh không phải trực đêm trong phủ tới thao trường luyện võ với hắn. Đáng thương cho những gia đinh khó khăn lắm mới đến lượt nghỉ, một đêm ngủ ngon thế là đi tong.
Nhưng những gia đinh này vốn đều là quân Ngân Dực đã theo Dạ Vô Yên chinh chiến ở biên quan. Thế nên họ sớm đã quen với việc dậy sớm thao luyện, đương nhiên cũng chẳng oán trách gì. Tốc độ của họ nhanh như chớp giật, mau chóng tới thao trường, xếp thành đội ngũ chỉnh tề.
Vốn cho rằng chỉ có Kim Tổng quản với bọn họ tới thao trường, không ngờ đích thân Dạ Vô Yên cũng tới.
Dạ Vô Yên mặc chiếc áo bào màu tím đỏ, tuy không mặc khôi giáp, nhưng vương khí và bá khí sắc bén toát ra từ hắn khiến bọn họ chớp mắt tưởng như đã quay trở về với chiến trường bốn bề khói lửa khi xưa.
Sau khi về kinh, Vương gia vẫn luôn ôn nhu nho nhã, khí thế mạnh mẽ ghê gớm như lần này đã rất lâu rồi bọn họ chưa được thấy lại. Chỉ trong chớp mắt, những gia đinh này đều cảm thấy cực kỳ phấn chấn.
“Chẳng phải các người luôn muốn đấu với Bản vương sao, hôm nay cho các ngươi một cơ hội, tất cả lên đi!” Dạ Vô Yên khẽ nheo đôi mắt phượng, trong đáy mắt ẩn một tia nhìn âm hiểm.
Đám gia đinh nhìn trộm nhau, hôm nay Vương gia bị ai chọc giận chăng? Trước đây ở biên quan, tuy thường tập luyện cùng bọn họ, nhưng chưa bao giờ cho bọn họ có cơ hội được đọ sức với người.
Hôm nay sao vậy? Vừa ra thao trường đã muốn đọ sức với bọn họ ngay? Ai cũng đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Kim Tổng quản đang đứng cạnh Dạ Vô Yên. Kim Tổng quản vốn không phải là một nhân vật đơn giản, đừng tưởng ông ta mang vẻ mặt hiền từ mà tự mãn xem thường, ông ta chính là quân sư của cánh quân Ngân Dực, không chỉ đầy bụng kế sách, thao lược mà võ nghệ cũng vào hàng tuyệt đỉnh. Đôi tay ông ta trắng trẻo đầy đặn, nhưng chính là đôi tay bắt hổ khiến biết bao giặc khấu phải táng đảm kinh hồn.
Với những hỉ nộ ai lạc của Vương gia, ông ta thường nắm rõ nguyên nhân, nhưng hôm nay, Kim Tổng quản chỉ chớp mắt, khuôn mặt rất khó hiểu, hiển nhiên, ông ta cũng không biết Vương gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cho dù thế nào đi nữa, cơ hội ngàn năm hiếm có thế này đương nhiên bọn họ không thể bỏ qua, từng người một đều nắm chặt nắm đấm, muốn được đến lượt mình lên thử sức. Mười gia đinh đứng hàng trước tay cầm đủ loại binh khí, tung người nhảy lên, từ các góc độ và phương hướng khác nhau nhào tới cùng tấn công Dạ Vô Yên.
Trong khoảnh khắc, trên thao trường lấp loáng bóng kiếm ánh đao.
Dạ Vô Yên khoác áo bào tím, qua lại như con thoi dưới làn đao kiếm, đánh từ khi trời hửng sáng đến khi mặt trời chiếu tỏ rực rỡ.
Nhìn vào thao trường, đã thấy hơn trăm gia đinh ai nấy đều nằm bò trên mặt đất, tuy không bị thương nhưng đều đã gân cốt rã rời, không thể bò lên được.
Dạ Vô Yên tung chân đá gia đinh cuối cùng ra khỏi sới tập, phất tay áo, khoanh tay đứng im đó.
Ánh mặt trời lặng lẽ rải thứ ánh sáng nhàn nhạt lên người hắn, đôi mắt phượng sắc bén như mắt chim ưng, phát ra những tia nhìn rực lửa rồi lạnh lùng nói: “Mới quay về có hai tháng mà thân thủ của các ngươi đã chậm chạp như vậy rồi sao. Đứng dậy luyện tập tiếp cho ta. Trời chưa tối chưa được nghỉ!”
Hắn quay người bỏ đi, những gia đinh đáng thương bị giữ lại đó để luyện tập, có thể luyện được đến lúc mặt trời lặn họ đều sẽ trở thành tinh anh trong đám tinh anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT