Tiêu Cố ngẫm nghĩ, hiểu ngay rằng cô đang tìm cái gì. Anh cúi đầu mỉm cười, hỏi cô: “Em muốn anh đọc loại tạp chí nào?”
Mễ Tình không trả lời, chỉ lật từng quyển một, phát hiện toàn tạp chí về tài chính kinh tế, món ăn, cô đứng dậy: “Không có gì hết.” Cô phủi tay về phòng.
Khi ra ngoài cô đã khóa cửa phòng, nên may mắn thay, phòng cô không bị chó đạp. Cô thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy mấy tiếng chó sủa bên ngoài cửa.
Tiêu Cố dạy dỗ Thiên Thiên xong, gõ cửa phòng Mễ Tình: “Em ngủ một giấc đi, anh dọn phòng xong còn tìm công ty lắp đặt thiết bị. Hơn bốn giờ, em đưa Thiên Thiên đi dạo, nhớ cầm xích chó nhé.”
Tiêu Cố cười nói: “Đừng đến nơi nhiều chó, để anh lại phải đi cứu em.”
Mẽ Tình: “…”
“Im lặng đi dọn nhà anh đi!” Mễ Tình nặng nề sập cửa phòng.
Cô đặt báo thức trên điẹn thoại, rồi cởi quần áo ra thay đồ ngủ. Sáng nay đi gấp, cô còn chưa nhìn kỹ, bây giờ cô soi gương quan sát mấy lần, phát hiện trên người mình có bao nhiêu vết xanh tím.
Mặt cô đỏ lên, đóng cửa tủ quần áo, qua quýt mặc đồ ngủ rồi bò lên giường.
Có lẽ do mệt mỏi nên Mễ Tình ngủ rất ngon. Báo thức reo lúc lâu cô mới bất đắc dĩ mở mắt.
Trong chăn rất ấm, cô hơi ngại dắt Cẩu Đản ra ngoài. Nhưng xem tình huống lúc nãy, nếu hôm nay cô không dắt nó đi, có khi ngày mai nó phá cửa phòng cô mất.
Mễ Tình đấu tranh tư tưởng một lúc, rốt cuộc vẫn đứng dậy, thay quần áo.
Husky như đang chờ cô, ngồi xổm trước cửa phòng. Mễ Tình mở cửa ra hoảng hốt, Husky thấy cô xông lên: “Gâu!”
Cô đeo xích chó cho nó, cầm chìa khóa, điện thoại và ít tiền lẻ, rồi đi xuống tầng.
Husky xuống tầng như bay. Mễ Tình đi một đôi giày đế bằng, khó khăn lắm mới theo kịp tốc độ của nó.
Bất giác cô bị Husky chạy kéo đi, cô hiểu ra rốt cuộc vì sao Tiêu Cố lại tập được cơ bắp rồi… Cô dắt chó đi mấy lần, có lẽ nào chân đang nhỏ cũng thành to ra?
Cô bị ý nghĩ này làm cho sợ giật nảy mình, dùng sức kéo Husky đang vui chơi phía trước lại: “Cẩu Đản, chạy chậm lại đi.”
Husky bị cô kéo một cái thì tốc độ chậm lại. Mễ Tình nghĩ Husky là chó kéo xe, có thể kéo xe trượt tuyết chở người đi.. Hay là lần sau cô đi xe đạp, để nó kéo mình đằng trước?
Mễ Tình càng nghĩ càng thấy được, chỉ cần dùng ghi đông xe tốt tốt, thì có thể để Cẩu Đản kéo mình đi, như thế thì không chỉ có chó thỏa sức chạy nhanh, mà cô cũng không sợ chân to ra!
Cô nhớ rằng chị Dung Dung có một chiếc xe đạp để trong tiệm Xuyến Xuyến, ngày mai đi mượn là OK rồi.
Từ khi có ý nghĩ này, Mễ Tình bắt đầu tìm đường đi ít người, để Husky không làm người ta bị thương.
Bị Husky dắt đi dạo một vòng, dù mùa đông nhưng Mễ Tình cũng toát đầy mồ hôi. Khi trở về, cô thở hồng hộc đi theo sau Husky, còn nó vẫn phấn chấn, như thể chạy thêm một vòng nữa cũng không hề gì.
Thể lực Mễ Tình theo không kịp nên tốc độ lúc về chậm hơn rất nhiều. Khi đi qua một cửa hàng trang sức, cô thấy trong tủ kính bày một chiếc kẹp tóc màu hồng hình tai thỏ, mắt lập tức sáng rực lên.
“Gâu!” Husky thấy cô không đi, nó phải dừng lại nên kêu một tiếng.
Tiêu Cố vuốt ve đôi tai tỏ, vô cùng mềm mại: “Rất đẹp.”
Mễ Tình hào hứng nói: “Vậy anh đội cho em xem đi.”
Tiêu Cố: “…”
Anh cảm thấy càng ngày càng không hiểu nổi não công chúa nhỏ đi đường nào rồi.
Mễ Tình thấy anh không đồng ý, nhíu mày nói: “Không phải anh nói rằng rất đẹp à? Sao không đeo?”
Tiêu Cố bĩu môi, không muốn nói: “Anh là nói em đeo đẹp.” anh đeo như tên biến thái.
Mễ Tình mím môi, nhìn anh: “Nếu anh không đeo thì sao em biết anh có phải anh Thỏ đã cứu em không?”
Tiêu Cố bối rối, cợt nhả nhìn cô: “Khi còn bé em không nhận ra, bây giờ anh đeo vào là em nhận ra ngay được à?”
Mễ Tình như bị chọc đúng chỗ đau, cạn lời, bắt đầu ngang ngược: “Em mặc kệ, nói chung hôm nay anh phải đeo cho em xem! Nếu không… em không thừa nhận anh là anh Thỏ!”
Tiêu Cố: “…”
Phản ứng này của cô giống như Thiên Thiên, không ăn được đạp đổ.
Nhưng với Thiên Thiên, anh sẽ đánh một trận; còn với công chúa nhỏ, anh sẽ cưng chiều.
Nghĩ rằng ở đây chỉ có mỗi mình Mễ Tình thấy, Tiêu Cố co được dãn được, bỏ kẹp tóc từ trên đầu Mễ Tình xuống, đeo lên đầu mình.