“Đâu có đâu có.” Người phụ trách thái độ dễ chịu, hôm nay nhất định phải kí được hợp đồng này, dù cho Tiêu Cố nhìn trúng cửa hàng nào, đều là do anh ta phụ trách, chờ hơn mười phút chẳng là chuyện gì to tát.
Anh ta vừa nói vừa lấy chìa khóa mở cửa tiệm, mời Tiêu Cố và Mễ Tình đi vào. Cửa hàng trước mặt có hai tầng, Mễ Tình đi quanh phòng khách ở tầng 1, người phụ trách đi theo, nhiệt tình giải thích: “Cửa hàng này khá rộng, ánh sáng cũng đẹp, ông chủ Tiêu có vẻ thích kiểu này, bà chủ thấy thế nào?”
Mễ Tình cứng họng: “Tôi không phải bà chủ đâu.”
Người phụ trách cười đáp: “Bà chủ thật biết nói đùa, ông chủ Tiêu đưa cô tới đây chọn cửa hàng, cô không phải bà chủ thì ai?”
Mễ Tình: “…”
Cô, là người bán hàng.
Cô mấp máy môi, nói lại: “Tôi thật sự không phải bà chủ.”
Con ngươi người phụ trách động đậy, như hiểu ra cái gì: “Bà chủ cãi nhau với ông chủ Tiêu à? Cô cũng đừng để trong lòng, nếu ông chủ Tiêu cho cô quyết định chọn cửa hàng nào thì nghĩa là cô trong lòng anh ấy vẫn còn chỗ đứng.”
Cô không buồn giải thích tiếp, leo lên tầng hai ngắm nghía. Tầng hai cũng rộng thoáng, cô đứng ở cửa sổ nhìn ra, xung quanh có không ít nhà dân.
“Em thấy thế nào?” Tiêu Cố đi theo sau, đến bên cửa sổ hỏi cô.
Tiêu Cố cười, đáp: “Em không phải bà chủ sao, anh không hỏi em thì hỏi ai?”
Mễ Tình bất mãn nhìn anh chằm chằm, nói: “Người phụ trách kia không hiểu vấn đề, anh cũng không hiểu à? Nhưng chuyện trang trí lắp đặt thì em nghĩ cứ như cửa hàng cũ là được rồi.”
Mễ Tình thấy anh không đi theo hướng về quán, nghi ngờ hỏi: “Anh còn muốn đi đâu à?”
Tiêu Cố đáp: “Dù sao đã đến đây rồi, đêm nay ở đây đi!”
Mễ Tình: “…”
Không phải, chờ đã, lẽ nào cô trốn việc được tối nay?
Có lẽ biết cô đang nghĩ gì, Tiêu Cố trầm tư một chút: “Hôm nay coi như đi công tác, anh không trừ lương em đâu.”
Mễ Tình: “…”
Đi công tác từ Hoa viên Nam thành đến Khải Thụy quốc tế à…
Cô còn đang suy nghĩ ngày mai đi làm với tình tình đặc biệt này sẽ bị đồng nghiệp chê cười thế nào, Tiêu Cố đã lái xe đến siêu thị trước.
“Ở đó không có gì ăn, bây giờ đi mua nguyên liệu nấu ăn rồi tối làm cơm.”
Nghe được Tiêu Cố nói anh muốn nấu cơm, tinh thần Mễ Tình lập tức liền tỉnh táo. Theo Tiêu Cố vào siêu thị, chọn một ít thịt, hải sản và rau dưa, cuối cùng còn mua thêm một chai rượu vang.
Bữa cơm tối nay chắc hẳn sẽ rất phong phú đây!
Trên đường trở về, Mễ Tình hỏi Tiêu Cố: “Sao lúc đó anh lại nghĩ sẽ đến Pháp học nấu món Tây?”
Thông thường những sinh viên tài giỏi của các trường học tài chính không phải nên đến phố Wall hay sao!
Tiêu Cố nói: “Thích thì đến thôi!”
Mễ Tình bĩu môi, quả nhiên là style trả lời của ông chủ Tiếu. Cô chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao sau 3 năm lại trở về?”
Từ món Tây sang trọng đến Xuyến Xuyến, thay đổi đột ngột thật đấy!
Lần này Tiêu Cố trầm mặc một hồi, trả lời: “Vì ba anh qua đời.”
Mễ Tình bối rối, không nghĩ mình lại vô tình động đến nỗi đau của anh..
Cô hơi xấu hổ, không biết nên nói gì tiếp theo, Tiêu Cố lại lên tiếng: “Ông chỉ để lại tiệm xuyến xuyến. Anh không hy vọng nó bị đóng cửa.”
Mễ Tình trầm mặc một hồi, cúi đầu nói: “Tình cảm của hai người thật tốt.”
Tiêu Cố cười nói: “Không hẳn vậy đâu, trước đây ông ấy không muốn anh đến Pháp, kết quả quanh đi quẩn lại, anh lại trở về quản lí tiệm Xuyến Xuyến của ông.”
Mễ Tình suy nghĩ một chút nói: “Ít ra ông ấy không ép anh kết hôn cùng người mình không thích.”
Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn cô một lát, khóe miệng nhếch lên: “Nhưng ông ấy lại khuyên anh rằng, đừng bao giờ yêu một thiên kim đại tiểu thư, nếu không cưới về nhà sẽ rất khó nuôi.”
Mễ Tình bĩu môi, khinh thường.
“Thật ra ông ấy rất yêu mẹ anh.” Tiêu Cố thu hồi ánh mắt, lại nhìn về khoảng không phía trước.
Mễ Tình im lặng trong chốc lát, không biết đang suy nghĩ gì, sau khi xe lái vào Khải Thụy quốc tế, cô lại hỏi: “Sau party sinh nhật dì Hoắc, anh không đến thành phố C nữa à?”
“Ừ.” Tiêu Cố lái xe vào gara, dừng xe lại. “Người của Cố gia đều phản đối mẹ anh gả cho ông ấy, sau khi bà rời khỏi Cố gia thì cũng không liên lạc với bọn họ nữa.”
Mễ Tình cầm túi mua sắm cho Tiêu Cố, theo sau anh xuống xe: “Dì Cố bây giờ khỏe không?”
Tiêu Cố nói: “Bà ấy qua đời lúc anh học năm thứ tư đại học rồi, sức khỏe của mẹ anh không tốt lắm.”
Mễ Tình lại im lặng, không biết sao hôm nay cô cứ hỏi về mấy vấn đề này.
Hai người đem túi lớn túi nhỏ đặt ở phòng bếp, Tiêu Cố dựa người vào bàn, nhìn Mễ Tình: “Mẹ anh vốn là đại tiểu thư sống trong nhung lụa, sau khi gả cho bố anh thì cùng ông quản lý cửa hàng, chịu không ít cực khổ. Anh đã từng cảm thấy, ba anh nói không sai, cưới một đại tiểu thư trở về, sẽ chỉ làm cô ấy chịu khổ thôi. Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy cưới được một công chúa nhỏ về nhà cũng thật tốt, cô ấy làm bà chủ của anh, chỉ cần mỗi ngày phụ trách thử đồ ăn là được.”
Mễ Tình thấy vẻ mặt lộ rõ ý cười của Tiêu Cố, bỗng nhiên có cảm giác hoảng hốt. Trái tim bỗng đập rất nhanh, như trở lại thời học sinh, lần đầu tiên được tỏ tình, bối rối không biết làm sao.
Cũng may cô không chạy trốn như khi đó, mà tự trấn tĩnh giễu cợt Tiêu Cố một câu: “Ha ha, ông chủ mỗi ngày chơi mạt chược, bà chủ mỗi ngày thử món ăn, tiệm này nửa tháng chắc đóng cửa mất.”
Cô nói xong câu này, sau đó bỏ chạy.
Tiêu Cố còn đứng cười ở tại phòng bếp, lại vào phòng khác: “Em vào giúp anh rửa rau, không muốn ăn cơm tối à?”
Mễ Tình: “…”
Không phải vừa rồi còn nói chỉ cần thử món là được sao! Lời ngon tiếng ngọt của đàn ông quả thật không tin được!
Cô đi tới phòng bếp, đứng cạnh Tiêu Cố giúp anh xử lý những nguyên liệu nấu ăn đơn giản. Phòng bếp bên này lớn hơn bên hoa viên Nam thành nhiều, Tiêu Cố ra tay càng thuận lợi. Mễ Tình nhiều lần lén nhìn anh, không thể không thừa nhận, khi Tiêu Cố chuyên tâm nấu ăn đúng là cảnh đẹp ý vui.
“Tuy anh biết mình tú sắc khả xan [1], nhưng cứ nhìn anh thế cũng không no bụng đâu.” Tiêu Cố đột nhiên nghiêng đầu, đôi mắt mang theo ý cười, con ngươi run nhè nhẹ nhìn cô.
Đề nghị này làm Mễ Tình rạo rực, đã lâu lắm rồi cô không ngâm mình.
Cô nhìn mấy chiếc đĩa không trên bàn ăn, nói với Tiêu Cố: “Mấy cái này…”
Tiêu Cố cười galant: “Để anh dọn.”
“Vậy thì tốt quá!” Mễ Từng đứng dậy, xông lên tầng tắm. Tiêu Cố gọi cô lại, Mễ Tình đề phòng nhìn anh “Lẽ nào anh đổi ý?”
Tiêu Cố nói: “Anh chỉ muốn nhắc em, đến phòng ngủ chính mà tắm, bồn tắm lớn hơn, ngâm mình thoải mái hơn.”
Mễ Tình suy nghĩ một chút, chỉ vào anh nói: “Nhưng anh không được nhìn lén đấy/”
Tiêu Cố cười cười: “Đương nhiên.”
Nhận được cam kết, Mễ Tình vui vẻ vọt thẳng lên tầng ba. Cô ngắm nghía phòng ngủ to của Tiêu Cố một lát rồi mới vào phòng tắm.
Phòng tắm trong phòng này cực kì lớn, hai người tắm chung cũng được. Mễ Tình nhớ ra mình không mang đồ ngủ, chạy xuống tìm Tiêu Cố: “Em không có đồ ngủ.”
Tiêu Cố đang rửa bát, nghe giọng cô lập tức quay lại: “Anh treo một chiếc sơmi mới trong tủ đồ, em mặc tạm đi.”
“À.” Mễ Tình chạy lên tầng ba, tìm cái sơmi trong tủ quần áo. Bồn tắm đã đầy nước, cô ôm áo sơmi đi vào, sung sướng ngâm mình.t
“Haizz…” Cô thoải mái mà thở một hơi, chậm rãi tựa vào thành bồn. Nếu có thể mỗi ngày đến nơi này tắm, thì tốt biết bao.
Không biết đã ngâm bao lâu, Mễ Tình cảm giác mình bắt đầu buồn ngủ. Thấy nước đã bắt đầu lạnh, cô lấy sữa tắm trong phòng tắm của Tiêu Cố, đổ vào bông tắm rồi xoa lên người.
Đỉ ra khỏi bồn tắm, cô thấy hơi chóng mặt. Cô nghĩ có thể do mình ngâm nước lâu, hơn nữa còn uống rượu.
Cô vừa mở cửa phòng tắm, đã thấy Tiêu Cố cũng trong phòng ngủ.
Cô bối rối, mặt đỏ đến tận mang tai: “Không phải anh nói sẽ không nhìn lén à!”
Tiêu Cố buồn cười: “Anh nói anh không nhìn lén, chứ không nói anh sẽ không trở về phòng mình.”
Mễ Tình: “…”
Hương dầu tắm từ người cô phảng phất trong không khí, lông mi Tiêu Cố rung rung.
Cô mặc áo sơ mi của anh, rất rộng, nhưng quan trọng là, cô chỉ mặc mỗi áo sơmi. Chiếc áo chỉ che đến bắp đùi cô, vì vừa tắm xong nên mái tóc được quấn khăn trên đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn.
Tiêu Cố thấy cồn trong người mình bắt đầu lên men.
Mễ Tình nhạy bén phát hiện ra, không khí trong phòng có vẻ không bình thường, cô định xông ra ngoài cửa, kết quả, chân phải còn chưa nâng được lên đã bị Tiêu Cố ngăn lại.
Tiêu Cố chỉ dùng lực nhẹ đã bế được cô lên. Mễ Tình mắt chữ A mồm chữ O, đến khi bị anh đặt xuống giường vẫn còn không biết gì.