Đầu Mễ Tình như kêu ‘coong’ một tiếng, ba chữ đơn giản của Tiêu Cố làm cô tiêu hóa hơi lâu: “Anh…mua á? Sao anh lại mua đồ nữ?”
Chắc không phải sở thích khác thường đâu!
Mễ Tình run rẩy, khẩu vị nặng quá.
Tiêu Cố mím môi không tự nhiên, anh đưa mắt quét qua, ra vẻ bình thản nói: “Cô bán lỗ thế mà cũng chịu được à?”
Mễ Tình: “…”
Cho nên anh thấy tiếc của giời… Bán lỗ á? Ông chủ Tiêu đúng là không bao giờ chịu thiệt, nhìn người khác chịu thiệt cũng không chịu nổi.
Cô mấp máy môi, hỏi: “Anh mua bao nhiêu thế?”
Tiêu Cố nói: “3 ngàn.” dùng ba ngàn khối mua bộ đồ về, trong lòng anh lập tức thoải mái.
Mễ Tình ngẩn người, sùng bái anh như thánh: “Sao anh mua giá hời thế? Tôi nhớ là người bán bán 6 ngàn mà?”
Cô cau mũi, nói: “Vì sao anh mua mà lại cho tôi?”
Sau khi cô hỏi xong, thần thái Tiêu Cố lại không tự nhiên như trước: “Chẳng qua lúc đó tôi tự nhiên muốn mua, chứ không có chủ ý mua cho cô.”
Mễ Tình ‘à’ một tiếng, cười với anh: “Thế sao anh lại đưa tôi? Tôi không trả tiền đâu.”
Anh Thỏ: Không sao cả, lần sau em được nghỉ nhớ gọi anh ^_^
Mễ Tình nhìn tin nhắn này, bối rối. Cô nghĩ ngợi một lát, ngón tay lành lạnh gõ trên màn hình: “Sao tài khoản Weibo của anh lại để là ‘Thỏ tiên sinh’?”
Nghe thấy âm thanh báo tin nhắn vang lên ‘ting’ một cái, tâm trạng Mễ Tình như dây cót vặn chặt.
Cô nín thở hồi hộp nhìn chòng chọc vào màn hình, xem tin nhắn.
Anh Thỏ: Vì em rất thích thỏ.
Tâm của cung dây cót bị bung ra, tim đập vang như sấm.
Chu Nghi Nhiên lấy tên ‘Thỏ tiên sinh’ chỉ vì cô thích thỏ; nhưng cô lại cho rằng Chu Nghi Nhiên là cậu anh hùng cứu cô khi xưa, nên mới thích thỏ.
Thời gian sai lệch như ma xui quỷ khiến, tạo nên một hiểu lầm kì cục.
Cô ngây người nhìn màn hình, không biết nên trả lời thế nào.
Nếu như trước đây — dù chỉ là một ngày trước, tin nhắn của Chu Nghi Nhiên có thể làm cô mừng rỡ như điên, nhưng bây giờ, cô chỉ thấy lòng loạn như ma.
Anh không phải anh Thỏ của cô.
Anh Thỏ chính cống là chủ nhà mặt than kia kìa.
Cô thấy tình huống này giống như trong cuốn sách, tên là ‘Thế giới bi thảm’.
Cô chưa nhắn tin trả lời, Chu Nghi Nhiên cũng không nhắn thêm, chắc anh cảm nhận được cô cần sự yên tĩnh.
Anh đi ra từ trong bãi đỗ xe, còn chưa tới thang máy đã nghe thấy tiếng còi xe đối diện: “Bíp bíp.”
Anh nhìn theo hướng phát ra tiếng, đập vào mắt là chiếc Cayenne màu đỏ. Ánh mắt anh dừng lại ở người điều khiển, không phải ai khác, chính là Hoắc Lệ.
Hoắc Lệ gật đầu: “Ừ, vì thế nên mới đến tìm anh. Được rồi, không phải nói anh có hẹn sao? Sao về sớm thế?”
Ánh mắt Chu Nghi Nhiên thoáng trầm ngâm, anh đáp: “Tạm thời hủy bỏ rồi.” anh nói đến đây thì nhìn Hoắc Lệ, “nếu anh không về chẳng nhẽ em định đứng đây đợi à?”
Hoắc Lệ nhẹ nhàng nhíu đôi lông mày tinh xảo: “Em đang định gọi cho anh, nhưng vừa vặn bây giờ rồi, hay chúng ta ra ngoài giải trí một chút? Hôm nay là Giáng sinh.”
Mễ Tình nhin cười, vai run run: “Tôi nhớ hôm ấy anh đi mua quần áo đặ̀t tên là Cẩu đản.”
Tiêu Cố: “…”
Anh xoay người, bình tĩnh bước ra ngoài cửa: “Ánh mắt của cô tệ quá, nhìn nhầm rồi.”
Mễ Tình: “…”
Cô thừa nhận khi còn bé là do cô nhìn lầm, nhưng vòng vo như thế để mắng cô, muốn đem nồi vứt cho cô à, cô cũng không phải bối rửa bát: “À, cái đơn hàng đó chắc chưa xóa đâu, nếu không tôi đi đối chiếu một chút?”
“Ngươi có còn muốn hay không ăn cơm trưa? ” anh vặn lông mi uy hiếp nói.
Mễ Tình lần này khó có được thức thời địa đạo: “Muốn, cẩu đản. “
Tiêu Cố: “…”
Husky “gâu gâu”.
Phát hiện Tiêu Cố đang xuống tinh thần, Mễ Tình thức thời, dù sao cô cũng không muốn bữa cơm trưa bị ngâm nước nóng: “Hôm nay anh là ông già Noel, ông già Noel không hẹp hòi như thế đâu.”
Tiêu Cố: “…”
Anh bĩu môi xoay người bước đi. Mễ Tình vẫy vẫy tay chào Husky, khoái trá đi theo.
Tiêu Cố tới nhà hàng Trung cách chỗ ở của anh không xa, khi hai người đến, lập tức có nhân viên mặc quần áo Giáng sinh ra đón: “Hai vị xin hỏi có hẹn trước không?”
Tiêu Cố đưa điện thoại cho người nhân viên, người đó kiểm tra rồi lập tức dẫn hai người đi tới phòng đã đặt. Mễ Tình lần đầu tiên đến nhà hàng Trung, vừa đi vừa nhìn, không chỉ có nhân viên mặc đồ Giáng sinh, mà trong quán cũng có nhiều khay kẹo.
“Được ạ, xin chờ một chút.” người bán hàng mỉm cười đi ra ngoài.
Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn Mễ Tình bên cạnh, trong nụ cười có dụng ý khác: “Theo lẽ thường, nếu trong tình huống thế này, không phải đều giải thích với nhân viên rằng chúng ta không phải tình nhân sao?”