[1] Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn: Khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện. Đây là một câu trong đạo ẩm thực của Khổng Tử. Xem thêm tại:
Kể cả cô không nói, thì Tiêu Cố cũng không chịu ngồi yên. Anh nhìn người đối diện, hỏi: “Người tên là Chu Nghi Nhiên kia, ngoại trừ lúc còn bé cứu cô ra thì còn chỗ nào tốt?”
Nói đến anh Thỏ, Mễ Tình có quá nhiều phương diện để khen: “Anh ấy à, gương mặt đẹp trai, tính tình dịu dàng, hơn nữa còn thông minh, thi khảo sát bình thường đều đứng hạng nhất, tài đàn dương cầm cũng cực giỏi. Khi tuyển sinh đại học, anh ấy được điểm cao nhất, được không ít thầy cô xem trọng, à được rồi, anh ấy đã diễn tấu ở nước ngoài nhiều lần…”
Cô càng nhiều lời, sắc mặt của Tiêu Cố càng khó coi. Đợi đến khi cô ngừng hẳn, Tiêu Cố mới trầm mặt nói: “Đây chẳng qua là cô tô vẽ thêm hình tượng của anh ta trong lòng cho đẹp thôi.”
Dùng câu tục ngữ mà nói, đó là ‘người tình trong mắt hóa Tây Thi’ [2], nhưng anh không thừa nhận hai người là một cặp tình nhân.
[2] Người tình trong mắt hóa Tây Thi: ý nói chỉ cần là người mình yêu thì trong mắt mình luôn luôn đẹp nhất.
Nghe thấy anh nói xấu về anh Thỏ, Mễ Tình không vui: “Sao tôi phải tô vẽ thêm làm gì? Tất cả tôi nói đều là sự thật.” cô cau mũi, nhỏ giọng thì thầm, “ít nhất còn hơn anh.”
Tuy cô nói rất nhỏ, nhưng Tiêu Cố vẫn nghe thấy, anh giật khóe mắt, sắc mặt còn tối hơn: “Cậu ấy tốt hơn tôi ở chỗ nào?”
Trong lòng Tiêu Cố lặng lẽ so sánh mình với những lời khen Mễ Tình dành cho Chu Nghi Nhiên, gương mặt đẹp trai, anh cũng rất tuấn tú; dịu dàng, anh tự thấy mình đối xử với Mễ Tình rất dịu dàng; thông minh, từ nhỏ đến lớn anh không thiếu gì điểm cao nhất lớp; đàn dương cầm giỏi, anh nấu ăn rất ngon…
Anh còn chưa so sánh xong, Mễ Tình đã nói: “Ít nhất bằng cấp của anh ấy cao hơn anh!” anh Thỏ học ở học viện âm nhạc nổi tiếng nước Pháp, người dạy cũng là đại sư nổi danh quốc tế.
Tiêu Cố: “…”
Điều này làm Tiêu Cố không nói gì thêm, Mễ Tình thấy anh cúi đầu im lặng ăn, nghĩ thầm, chắc anh mặc cảm rồi.
Hôm nay có cập nhật, Báo làm số đặc biệt, vì để hưởng ứng không khí Giáng sinh nên trang báo tràn ngập mấy đồ vật đặc trưng cho ngày này, Mễ Tình nhìn vào bìa lớn.
Cô mở to mắt nhìn kỹ, tiêu đề của số báo Giáng sinh viết ‘Số đặc biệt Giáng sinh! Đầu bếp chính của Úc thị, Tiêu Cố!”
Mễ Tình: “…”
Cô đột nhiên thấy thế giới trở nên kì ảo.
Cô để điện thoại xuống, bò ra ngoài từ trong chăn, ôm máy tính lên weibo. Mở ra thêm lần nữa, vẫn là gương mặt đẹp trai quen thuộc của Tiêu Cố, chẳng qua là phóng to hơn.
Tuy Tiêu Cố mở quán ăn, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng thấy Tiêu Cố trong vai trò đầu bếp. Lúc này anh mặc đồ đầu bếp tiêu chuẩn… Cô đã bao giờ nói cô là “đồng phục khống” [3] chưa??
Chủ cho thuê nhà của khu vực lân cận đây, đều thấy có thể tăng tiền thuê nhà được rồi.
Nhưng nam chính trong câu chuyện của bọn họ mãi không xuất hiện, Mễ Tình cũng không thấy anh. Hôm nay trong quán rất cập rập, lúc nghỉ ngơi buổi chiều cô lười về nhà, nên ngủ luôn trong phòng nghỉ.