Chắc chắn nhà anh tốt hơn nhà Tiêu Cố ở Hoa viên Nam Thành nhiều, cô chuyển đến đấy ngày nào cũng ngâm trong bồn tắm. Nhưng lại không phải trà tiền nhà, Anh Thỏ chắc cũng không đòi cô tiền điện nước…
Nếu nói trong lòng không rung động, thì chắc chắn là nói dối.
Nhưng đi làm sẽ rất xa, hơn nữa, ngày nào cô và anh Thỏ cũng sống chung dưới một mái nhà… huyết áp cô chịu không nổi ~
Cô hạ khóe môi, cười gượng hai tiếng: “Không cần đâu, dọn đồ đạc quá phiền phức, hơn nữa em đi làm cũng không tiện.”
Chu Nghi Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Cái này em không cần lo lắng, ngày nào anh cũng đưa đón em.”
Chu Nghi Nhiên cười với cô: “Nếu em thấy phiền cho anh quá, em có thể không đi làm. Chỉ cần ngồi ngốc trong nhà anh, để anh xử lý xong công việc bên này, chúng ta cùng nhau về thành phố C.”
Mễ Tình bối rối, ngày nào cũng tắm, không cần đi làm, đây quả thực là môi trường sống lý tưởng của cô. Không không, cô lắc đầu, vứt hết mấy cái suy nghĩ hưởng lạc ra khỏi não: “Em không phải ký sinh trùng Mễ, hơn nữa nếu bố em không đổi ý, em sẽ không về thành phố C.”
Chu Nghi Nhiên nhìn cô, trong mắt ngập tràn ý cười, cô bé trước đây đã trưởng thành, có chủ kiến của mình rồi. Anh xoa đầu cô, cười nói: “Ký sinh trùng Mễ này anh nuôi được, còn bố em, em phải tin tưởng rằng ông ấy làm tất cả mọi chuyện chỉ muốn tốt cho em, tuy cách này không hợp lí lắm, nhưng em là con gái duy nhất của ông ấy, ông ấy chắc chắn thương em nhất.”
Anh có thể hiểu được ý nghĩ của bố Mễ, Mễ gia sản nghiệp lớn, lại chỉ có một cô con gái, bố Mễ muốn chọn cho cô một người chồng đáng tin cậy mới có thể giao hết công việc cho anh ta.
Mễ Tình cúi đầu, rầu rĩ: “Là em cưới chồng chứ đâu phải bố, đương nhiên phải theo ý em rồi.”
Chu Nghi Nhiên méo miệng, nói: “Em yên tâm, khi trở về thành phố C anh sẽ tìm cơ hội trò chuyện với bác Mễ, nếu bố em phát hiện có người còn ưu tú hơn cả tên họ Tống kia, chắc chắn sẽ đổi ý.”
Mễ Tình cười cười theo anh về. Chu Nghi Nhiên xoay người nhìn cô đi bên cạnh, nói: “Mai em có rảnh không? Anh cũng hiếm khi tới thành phố A, hay là chúng ta ra ngoài dạo chơi?”
Mễ Tình định đáp ứng, nhưng từ “Được” bị kìm lại: “Mai em phải đi làm ui da…” cô cau mày suy nghĩ, rồi ngẩng đầu nhìn anh nói: “Nhưng em có thể xin nghỉ!”
Mễ Tình giật giật khóe miệng, định nói gì thêm, nhưng Chu Nghi Nhiên kéo cô lại: “Không sao, anh ta trừ bao nhiêu, anh bù gấp đôi cho em.”
Mễ Tình đương nhiên muốn, nhưng ngại ông chủ đứng ngoài. Nếu như cô đồng ý, nói không chừng anh ta hất canh vào người cô mất: “Em còn phải làm việc, mọi người cứ chậm rãi ăn, em cầm đồ ăn lên cho!”
Cô nói xong đi ra ngoài luôn, khi ngang qua Tiêu Cố còn ‘hừ’ một tiếng.
Cố Tín nhìn anh, nói: “Tuy chúng ta có thể coi là bạn bè, nhưng nếu cậu và anh họ tôi cùng tranh giành một cô gái, tôi sẽ bênh anh trai tôi.”
Mễ Tình đang lựa đồ ăn trong menu, chuẩn bị mang lên cho Cố Tín và Chu Nghi Nhiên. Thẩm Thi Thi đến bên cạnh cô, lấy đĩa trên tay cô: “Tôi đưa lên là được rồi, cô xuống đi, dưới kia bận hơn.”
“À..” Mễ Tình suy nghĩ rồi xuống lầu, cô thấy xuất hiện trước mặt anh Thỏ với tư cách là nhân viên phục vụ thì xấu hổ lắm.
Cô tính toán, ba ngày sau cô có ngày nghỉ, đến hôm đó phải ăn mặc xinh đẹp đi với anh Thỏ.
Khi đến đại sảnh, cô phát hiện ra Tiêu Cố còn chưa đi, Mễ Tình lướt qua người anh, ‘hừ’ lần nữa.
Tiêu Cố nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm hơn bình thường: “Cô và cậu Chu Nghi Nhiên kia có quen biết?”
Cố Tín cười xoa đầu cô: “Để tôi bảo chủ quán tăng lương cho cô.”
Thẩm Thi Thi cứng họng, không phải vì được tăng lương, mà là được nam thần xoa đầu!
Cô xấu hổ đến nỗi bừng mặt, thẹn thùng báo giá tiền. Cố Tín đưa thẻ ngân hàng cho cô, Thẩm Thi Thi vui vẻ trong lòng, cắm cúi tính tiền, đến khi cô ngẩng mặt lên, đã thấy trước mắt trống không.
Thẩm Thi Thi: “…”
Anh ấy đi đâu thế? Đi từ cửa sau à?
Cô đuổi theo bằng cửa sau, cũng không thấy bóng dáng anh.
Thẻ ngân hàng trong tay như củ khoai lang nóng phỏng tay, cô gấp gáp sờ điện thoại, nhắn cho tài khoản công chúng của Cố Tín một tin: “Cố Tín, anh đi đâu thế! Thẻ của anh vẫn còn ở chỗ em (tot)/~~”
Cố Tín hồi âm rất nhanh: “Vừa nãy đi vội quá, em cứ cầm hộ anh, lần sau anh đến tìm em.”
Thẩm Thi Thi:!! Đây là thẻ ngân hàng đấy!
Thẩm Thi Thi: Ơ kìa! Là anh à Cố Tín?!
Cố Tín: Nếu không thì là ai? [ khốc ]
Thẩm Thi Thi: … …
A a a a a để cô kích động đã!
Cố Tín: Nhưng dùng tài khoản công chúng không tiện lắm, em thêm tài khoản cá nhân đi!