Cơm nước xong, Lục Chi Ưu xung phong giúp Thẩm Trường An rửa chén.

"Bác sĩ Thẩm, để em rửa chén giúp anh." Lục Chi Ưu vọt vào phòng bếp.

"Cứ để đó tôi rửa cho, em ngồi nghỉ một lát đi." Anh từ chối từ tận đáy lòng, đối với sát thủ phòng bếp như cô, anh nên cách ly cô khỏi phòng bếp là tốt nhất.

"Em làm được mà, mặc dù em không biết nấu cơm, nhưng có thể rửa chén mà, anh mau ra ngoài đi." Giỡn hoài, cô ăn chùa nhà anh lâu như thế, không nấu cơm thì cũng phải rửa chén chứ, cô phải làm cho Thẩm Trường An nhìn mình bằng ánh mắt khác xưa mới được.

Nói xong cô đẩy Thẩm Trường An đi ra ngoài.

Thẩm Trường An vẫn nhìn cô đầy lo lắng.

"Yên tâm, yên tâm đi, em có thể làm được, chuyện nhỏ mà!"

Nhìn Lục Chi Ưu khăng khăng đảm bảo như thế, Thẩm Trường An cũng không kiên trì nữa, "Được rồi, đừng quên mang găng tay vào nhé!"

"Dạ"

"Nước rửa chén với khăn đều ở phía trên."

"Em thấy rồi."

Lục Chi Ưu đem chén bát bỏ vào bồn rửa, mở vòi nước, lấy nước rửa chén, sau đó cầm miếng rửa bắt đầu rửa chén.

Thẩm Trường An nhìn cô rửa chén, cảm thấy yên tâm một chút, vì vậy bước ra phòng khách lấy thức ăn cho Đại Hắc và Bánh Trứng ăn. Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi xuống của Đại Hắc với Bánh Trứng, anh cảm thấy buồn cười, đúng là Ngốc và Đại ngốc.

Anh đem thức ăn cho chó bỏ vào chén riêng của hai đứa, ngẩng lên nhìn thoáng qua Lục Chi Ưu đang rửa chén trong bếp, sau đó sờ sờ Bánh Trứng.

"Chủ nhân của cưng cũng không đến nỗi là sát thủ phòng bếp, đúng không?"

Nhưng anh vừa dứt lời thì...

"Xoảng xoảng!"

“Á”

Tiếng hét thảm thiết phát ra từ trong phòng bếp, tay Thẩm Trường An run lên, thức ăn cho chó rơi đầy trên mặt đất, anh đứng vụt dậy chạy vào phòng bếp.

"Lục Chi Ưu, em có sao không?"

Anh bước đến bên cạnh cô, Lục Chi Ưu vẫn còn đang ngơ ngác.

"Em… không sao... nhưng mà..." Cô có chút bất an, ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại nhìn đống chén đã hy sinh quên mình trên mặt đất, anh sẽ không la cô đâu nhỉ?

o(╯□╰)o

Thẩm Trường An nhìn theo ánh mắt cô, toàn bộ chén dĩa vừa mới ăn lúc nãy, bây giờ đã hy sinh anh dũng rồi.

Khóe miệng không khỏi run lên.

"Bác sĩ Thẩm, em xin lỗi, không phải em cố ý, em chỉ muốn đem bát bỏ vào, nhưng mà...mấy cái này nó trơn quá..." Lục Chi Ưu nhỏ giọng nói, dáng vẻ "anh mà mắng em, em khóc cho xem"

Thẩm Trường An vốn dĩ không muốn trách cô, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, cảm thấy buồn cười, thực sự là anh đã cười ra tiếng "ha ha ha ha"

"Bác...sĩ Thẩm..."

Xong rồi, xong rồi, bác sĩ Thẩm chắc chắn đang giận, bởi vì mỗi lần mẫu thân nhà cô mà giận là bật cười, rồi sau đó cầm lấy gối ôm đuổi đánh cô.

Lục Chi Ưu vẫn còn đang suy nghĩ lung tung thì Thẩm Trường An đã đẩy cô đi ra ngoài.

"Em không bị gì là tốt rồi, chỗ này để tôi dọn là được." Anh an ủi cô.

Lục Chi Ưu ngồi tự trách trên sofa, quay lại nhìn Thẩm Trường An đang dọn dẹp ở trong bếp.

Thẩm Trường An quét dọn phòng bếp xong, vừa bước ra phòng khách thì thấy Lục Chi Ưu đang ngồi trên sofa trông thật tội nghiệp, giống như một bé ngoan.

Anh bước đến bên cạnh cô, "Chỉ có mấy cái chén thôi mà, tôi vẫn có thể mua lại được."

Lục Chi Ưu ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Trường An cũng cúi xuống nhìn cô. Bầu không khí bỗng chốc như ngừng lại. 

"Chết rồi, thức ăn chó!" Đột nhiên Thẩm Trường An la lên.

"Thức ăn chó làm sao?" Lục Chi Ưu hỏi.

"Ở ngoài ban công!"

Thẩm Trường An chạy ra ban công, Lục Chi Ưu cũng bỏ việc tự kiểm điểm sang một bên chạy theo anh.

Sau khi chạy đến nơi, hai người liền nhìn thấy cảnh tượng hai con chó nằm phơi bụng ngoài ban công, bên cạnh bọn nó là 2 cái chén không và một bịch thức ăn cho chó chỉ còn lại cái vỏ.

"Hai đứa nó" Lục Chi Ưu khiếp sợ.

"Giống như em nghĩ đấy." Thẩm Trường An cười khổ.

"Hai đứa nó ăn hết cả bịch thức ăn!" Lục Chi Ưu la to.

"Ừ"

*

Sáng hôm sau Lục Chi Ưu dậy rất sớm, đánh răng rửa mặt. Cô bước đến phòng bếp, lấy bánh mì vừa mới mua ra, bỏ chà bông, tương ớt, trứng luộc, xà lách vào, làm xong xuôi rồi cô bỏ chúng vào hộp đựng cơm.

Mặc dù cô không biết nấu cơm, nhưng sandwich các kiểu thì cô vẫn có thể làm được.

Sau khi thu dọn xong, cô mới bắt đầu ngồi vào bàn trang điểm.

Cuối cùng là kẻ mắt và đánh son, hôm nay cô dùng son Peripera, màu sáng nhưng lại trông rất tự nhiên, độ giữ ẩm cũng rất tốt.

Qua bước trang điểm, cô lại đi đến trước phòng chứa quần áo.

Cô chọn một cái áo sơ mi thêu bươm bướm theo phong cách retro, tay áo voan mỏng, cổ tay áo màu vàng, đi kèm là chiếc váy trắng dài đơn giản để lộ đôi chân dài mảnh khảnh.

Cô nhìn xuống mấy đôi giày được sắp xếp ngăn nắp trong phòng chứa quần áo, chọn lấy một đôi cao gót màu hồng nhạt

Sau khi ra khỏi nhà Thẩm Trường An, vừa về đến nhà, lo tắm rửa xong cô liền đi ngủ, không lau khô tóc, nên sáng nay dậy, tóc cô rất xù.

Lục Chi Ưu sờ sờ mái tóc của mình, ngẫm nghĩ dạo này mình chưa đăng weibo, không bằng tranh thủ dịp này đăng một bài tự dìm vậy.

"Hi, chào buổi sáng các Sơn Chi Hoa thân mến, lâu rồi không gặp, dạo gần đây do bận quay phim cho nên không thể quay video cho mọi người được, phúc lợi buổi sáng đây."

Lục Chi Ưu cầm lược chải tóc mái đã được chẻ ngôi từ trước, cô ngạc nhiên phát hiện rằng tóc mái đã dài đến mang tai rồi.

"Vì dạo này không để ý đến tóc mái, cho nên nó đã dài đến thế này đây, nhưng mọi người cũng biết mà, tôi đang quay <Nghê Thường Thiết Y> cho nên không thể để tóc mái, chỉ có thể để mái dài, tạm thời không thể cắt mái." 

"Do hôm nay dậy sớm, hơn nữa cảnh quay hôm nay cần duỗi tóc cho nên tôi quyết định không gây thêm phiền phức cho nhà tạo mẫu nhà tôi nữa, tự mình duỗi, tóc hơi rối nên mọi người đừng để ý nhé."

Lục Chi Ưu dùng thun cột một lớp tóc lên, sau đó cầm lấy cái máy duỗi tóc ở bên cạnh lên.

"Biết vì sao tóc tôi lại bù xù vậy không? Là do tối qua về nhà tắm xong liền ngủ, tóc cũng không thèm sấy cho khô, vì thế tôi chính là một tấm gương xấu, mọi người đừng bao giờ bắt chước nhé."

Sau khi duỗi xong một phần tóc, Lục Chi Ưu lại vén phần tóc vừa được duỗi xong ấy.

"Tầng thứ nhất đã xong, bây giờ chúng ta tiếp tục với tầng thứ hai, lúc duỗi tầng thứ hai này, các bạn chú ý động tác phải nhanh khi duỗi, không được ép quá chặt, nếu không sẽ làm hư tóc."

Lục Chi Ưu duỗi tóc rất nhanh, cô chỉnh chỉnh mái tóc qua màn hình.

"Duỗi xong rồi, có phải rất thẳng không? Bây giờ tôi sẽ cứu cái phần tóc mái này."

Cô dùng máy kẹp duỗi thẳng phần tóc mái, sau khi làm xong, Lục Chi Ưu lấy tay chỉnh sửa, để nó rẽ sang hai bên.

Cô vén toàn bộ tóc mái ra sau tai, để lộ gò má xinh đẹp.

"Thấy không? Lục Chi Ưu tóc thẳng suông mượt, mọi người thấy tóc xoăn đẹp hay tóc thẳng đẹp hơn? Sau khi xem xong nhớ để lại bình luận nha ~, muah muah muah ~"

Sau khi dọn dẹp tất cả, cô lấy một hộp sữa chua từ trong tủ lạnh, rồi cầm hộp đựng cơm của mình. Vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy Khương Thang lái chiếc xe chuyên dụng đứng ở trước cổng khu chung cư.

"Chị Lục, chị duỗi tóc đẹp quá đi"

"Thằng nhóc, có tiền đồ đấy."

"Á, chị, chị làm sandwich à" Khương Thang xoay người lại, liếc một cái đã nhìn thấy hộp cơm đặt trên đùi của Lục Chi Ưu.

"Ừ, dạo này các cậu vất vả như thế, cho nên chị đã quyết định tặng phúc lợi cho các cậu."

Hai mắt Khương Thang bỗng chốc tỏa sáng khi nhìn thấy hộp cơm của Lục Chi Ưu, cũng may là sandwich chị ấy làm rất ngon"

Khương Thang không ngại ngùng đưa tay sang.

Bốp" Lục Chi Ưu đánh vào tay của cậu không chút nể nang.

"A đau, chị Lục, đau mà." Khương Thang rút tay về, vẻ mặt vô cùng tội nghiệp.

"Biết đau mà còn dám rớ vào?"

"Không phải chị bảo là cho tụi em phúc lợi?" Khương Thang than thở.

"Đúng, chị nói là các cậu, mọi người không có ở đây, cậu dám ăn trước hả?"

"À"

Khương Thang đương nhiên biết "các cậu" là ai, ngoại trừ thợ trang điểm Tiểu Mễ thì còn có thể là ai nữa.

"Lái xe"

Khương Thang chỉ có thể buông tha cho hộp cơm, xoay người lái xe.

Rất nhanh cậu đã chở Lục Chi Ưu đến studio.

Vào phòng trang điểm của studio, tiểu Mễ đã đến rồi, đang ở trước bàn gương vọc đồ trang điểm của mình.

"Tiểu Mễ, chị làm bữa sáng nè, đến đây ăn nào." Lục Chi Ưu gọi cô.

Cô đặt bữa ăn sáng lên bàn, tiểu Mễ vội vàng chạy qua, "Chị Lục, chị thật tốt, sao chị biết em chưa ăn sáng?"

Khương Thang thấy vậy cũng tự giác đưa tay đến hộp đựng bánh mì.

"Chị Lục, sandwich chị làm ngon thật." Khương Thang cắn hai cái đã giải quyết xong một miếng sandwich.

Lục Chi Ưu cười cười đặt hộp bánh mì lên ghế.

"Thật không?"

"Đương nhiên rồi." Khương Thang lại đưa tay vào hộp đựng bánh mì.

"Khương Thang, lát nữa chị mặc trang phục nào?"

Khương Thang vừa gặm sandwich vừa nói, "Cái áo treo trên giá đằng kia kìa, cái màu đỏ đậm í." Cậu chỉ chỉ cái váy dài màu đỏ đang treo trên giá.

Lục Chi Ưu nhìn sang, trang phục này có nghĩa là bộ phim sắp kết thúc rồi, từ lúc nhận bộ phim, cô đã nhắm bộ trang phục này.

Trang phục lấy màu đỏ làm chủ đạo, các màu khác chỉ làm nền.

Bên trên được thêu một con phượng hoàng vô cùng xinh đẹp đầy sắc màu, đuôi áo kéo dài trên mặt đất, mấy đóa hoa mẫu đơn tinh xảo được điểm xuyết trên nền đỏ, áo khoác ngũ sắc được làm từ lụa khoác bên ngoài, vạt áo được thêu hoa.

Trang phục này vô cùng xinh đẹp quý phái, thích hợp với bậc mẫu nghi thiên hạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play