“Ngươi ít nhất đã quên mất ta.”. Dương Hòa chậm rãi đẩy cửa đi vào.
“Ngươi… Có lẽ nào…?”. Thiều Dật bỗng nhiên hiểu ra.
“Đúng vậy. Ta nhận thức Thụy Hiên, vì vậy y có thể khôi phục trí nhớ, mà lúc này chống lại người của ngươi, đều là ta hiệp trợ.”. Dương Hòa gật nhẹ đầu, đi về phía Thụy Hiên. “Ngươi sai ở chỗ, vì ta là dị nhân mà ra sức lôi kéo ta, hoàn toàn tin tưởng ta, không hề có ý đề phòng. Không tính đến…ta chỉ trung với Viễn Cư Quốc… Ngươi và Tân Vương giống nhau, tự cho có thể nắm giữ dị nhân, tự cho chỉ cần có dị nhân là đạt được thắng lợi. Nhưng các ngươi đều đã quên, quên rằng tâm dị nhân hắn hướng về ai!”
“Tâm dị nhân? A… Giống Tân Vương?… Ha… Nói rất đúng! Ta lúc này…thực giống Tân Vương… Đều là kẻ thua cuộc… Hoàn toàn thua rồi…”. Thiều Dật hai mắt sương mù cuồng tiếu, máu đen lần thứ hai từ miệng chảy ra.
“Nếu các ngươi đã thắng…ta đây sẽ tùy các ngươi xử trí. Chính là…ta có một thỉnh cầu… Hảo hảo đối đãi…con dân của ta…”
Thụy Hiên nhìn Dương Hòa, lại quay sang Thiều Dật, cuối cùng dời tầm mắt, thở dài.
“Ta không có ý tranh đoạt thiên hạ. Ta làm tất cả những điều này đều là vì quốc gia, vì thần dân của ta. Muốn thành công, đều chỉ vì bọn họ… Ta không có dã tâm, nếu có cũng chỉ là đứng từ trên cao cho họ hạnh phúc. Ta chỉ muốn thuận lợi mà trị quốc, còn lại cái gì cũng không cần.”
“Nhưng ngươi…hiện tại đã không còn là Hoàng Đế…”. Thiều Dật tỏ vẻ trào phúng.
Thụy Hiên hướng hắn đạm cười.
“Nhưng… Chắc ngươi đã có biện pháp cả rồi…”. Thiều Dật ngẩng đầu nhìn trần nhà.
“Chủ tử, độc trên người hai vị đại nhân đã được giải.”. Hoa cúi người cung kính nói.
“Cảm ơn.”. Thụy Hiên gật đầu.
“Ngươi không nghĩ tranh thiên hạ… Vậy giờ thì sao?”. Thiều Dật một lần nữa nhìn y.
Thụy Hiên từ tay Dương Hòa tiếp nhận ba quyển trục.
“Ta đã cân nhắc rất lâu mới soạn ra trục này. Đừng nhìn bên trong nhiều chữ, thực chất nội dung chỉ có hai điểm trọng yếu: Thứ nhất, tam quốc như trước duy trì. Hai, tam quốc hỗ trợ lẫn nhau không xâm phạm, thành lập quan hệ đồng minh hữu hảo. Tại sao lại như vậy? Lý do là Tân Vương không phải một kẻ khoan dung độ lượng, dã tâm của hắn không thể vì một lần thất bại mà suy giảm, ta lo hắn sẽ nghĩ kế sách, cố gắng lấy hiệp ước này kiềm chế hắn. Đương nhiên, đây chỉ là phương pháp phòng bị, có thành công hay không thì không thể đoán trước. Còn việc thành lập quan hệ đồng minh chính là vì dân chúng. Nếu tam quốc hữu hảo, dân chúng di chuyển buôn bán đều sẽ thuận lợi hơn. Mà ngươi ắt hẳn cũng biết rõ, đại lục này không phải chỉ có ba nước chúng ta. Duy trì đồng minh có thể cùng nhau kháng địch!… Được rồi, ngươi đã hiểu chưa? Nếu hiểu, thỉnh kí tên ngươi vào đây đi!”. Thụy Hiên mở trục, trải lên bàn nói.
“A… Ta còn có thể không kí sao? Ta hiện tại…dường như giống cá nhỏ đợi bị làm thịt… Không kí…cũng bị các ngươi ép đi?”. Thiều Dật cố sức cầm lấy bút, kí xuống, đóng ngọc tỷ xác nhận.
Thụy Hiên không trả lời, nhấc bút kí tên vào vị trí của Viễn Cư Quốc.
“Tuyết, ngươi tới một chút.”. Thụy Hiên lên tiếng, “Kí tên Thừa tướng Tuy Ly Quốc vào đi, đem cả ngọc tỷ đóng xuống.”
“Không thành vấn đề.”. Tuyết thoải mái cầm bút, bắt chước bút tích Thừa tướng kia không có sai biệt gì. “Xong rồi!”
“Vậy, những thứ này giao cho ngươi giải quyết.”. Thụy Hiên cầm trục đưa cho Tuyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT