Hoa Thuần ngẩn người, lấy chỉ lệnh ra xem xét một hồi.

“Sư phụ không đề cập tới. Bất quá…lời nói của dị nhân ắt có ý tứ riêng đi.”

Hai người kia nhìn nhau.

“Được rồi! Mặc dù không biết lí do tại sao, chúng ta sẽ làm theo.”. Mộc Dĩnh Nhiên lên tiếng.

“Tốt quá! Cảm ơn các ngươi đã phối hợp.”. Hoa Thần vui vẻ.

Đột nhiên bên ngoài trướng phát ra tiếng động.

Vốn đã nháo ra ngoài, Bùi, Hứa hai người đồng thời tiến vào, thần sắc nghiêm túc.

Bọn họ công tư phân biệt rõ ràng, Hoa Thuần trong lòng cảm thán, nếu Phụ Vương cũng được như vậy thì tốt rồi.

“Tướng quân, quân đội đã sắp xếp xong. Tân Ngu Quốc cũng đã bắt đầu công kích.”. Bùi Trình Quan chắp tay cung kính nói.

“Hảo. Chuẩn bị ngựa cho ta cùng Mộc đại nhân, chúng ta cũng muốn ra chiến trường.”. Sở Hoài Chi huy tay đứng lên.

“Dạ.”. Hứa Nghi lập tức muốn lui xuống, nhưng lại bị Bùi Trình Quan giữ lại.

“Lão đại, các ngươi ra trận, chúng ta đây làm gì?”

“Các ngươi ở lại thủ.”

Năm chữ hung hăng nện xuống người Bùi Trình Quan, khiến hắn không ngừng kêu rên.

“Không công bình! Ta không muốn ở lại đây… Ta cũng muốn ra trận, không cần ở lại a ──”

Hoa Thuần không nói gì nhìn Hứa Nghi tha Bùi Trình Quan ra ngoài.

Bùi Trình Quan hắn kia chỉ cần cho ra đến chiến trường, liền công tư không thể phân biệt.

Sở Hoài Chi diện vô biểu tình, tiêu sái đi ra.

“Hoa Thuần cô nương”, Mộc Dĩnh Nhiên cười khổ hỏi, “chúng ta xuất hiện là có thể tìm được y sao?”

Y là ai? Hoa Thuần không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán được. Nàng lắc đầu, “Thật xin lỗi, ta không biết.”

Rõ ràng là biết.

“Phải vậy không?”. Nét cười của Mộc Dĩnh Nhiên đã không còn, liền xoay người rời đi.

“Chúc các ngươi bình an, chiến thắng trở về.”. Hoa Thuần nhìn trướng môn, nhẹ giọng thì thầm.

Quán Thủ đưa tay vỗ vai nàng.

“Quán Thủ ca, ta không sao, ngươi không cần để ý.”. Hoa Thuần cầm lấy bàn tay đang đặt trên vai, nói.

Không sao cả… Tất cả những bí mật lúc này, đều vì muốn tốt cho tương lai…

○○○○○○○○○○○○○○○○○○

Thụy Hiên từ đau đớn tỉnh lại, cảm nhận thân thể như không còn thuộc về mình. Tối qua sau khi đi cùng Dương Hòa, hồi phục được một chút trí nhớ, ngay lập tức bị Thiều Dật cường ngạnh mang về lều của hắn, điên cuồng trên người y tiến hành xâm lược. Bât luận y có khóc lóc thế nào, hắn thủy chung không quan tâm, càng lúc càng cuồng dã, càng lúc càng thô bạo, hung hăng xé rách thân thể, còn có, tâm y…

Đó tuyệt đối không phải Thiều Dật. Hắn không phải như vậy…

“Vừa khóc sao.”. Dương Hòa đột nhiên xuất hiện, ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng lau đi nước mắt. “Nhớ lại trước đây, ta lần đầu tiên bắt gặp ngươi cũng là đang khóc, khóc không ngừng. Ta lúc ấy có cảm giác thực sự bất đắc dĩ.”

“Dương Hòa, ngươi đừng cười ta…”. Trí nhớ của Thụy Hiên đối với Dương Hòa đã khôi phục phần lớn. Tưởng tượng đến bộ dáng liều mạng khóc của mình ngày đó, y không khỏi quẫn bách đỏ mặt.

Bản gốc là bốn chữ “你们留守.” nhưng khi edit ta dùng năm chữ nên mạn phép sửa lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play