Ngươi định làm gì!? – Thụy Hiên kinh hoảng hô to, toàn bộ thân mình mãnh liệt thối lui đến góc tối của tháp thượng.
Hoàng Thượng….. Không, kêu Thụy Hiên đi? Chúng ta đương nhiên là đang xử phạt a! Chúng ta quyết định không cho ngươi lấy cái chết làm phương thức giải thoát đơn giản như vậy – Mộc Dĩnh Nhiên tới gần Thụy Hiên đang phát run sợ hãi, mãnh lực xé rách quần áo hắn.
Chúng ta muốn cho ngươi sống không bằng chết! An ủi xá đệ cùng muội muội của Dĩnh Nhiên trên trời linh thiêng – Sở Hoài Chi động thủ đem hai tay Thụy Hiên cột vào lan can tháp tử, phẫn hận nói.
Cái gì? – Thụy Hiên nghi hoặc không thôi.
Ngươi quên rồi sao? Ngươi đem xá đệ cùng muội muội Dĩnh Nhiên triệu tiến cung…. Lăng gian hai người đến tử a!! – Sở Hoài Chi dùng sức trụ vai Thụy Hiên, gầm rú nói.
lăng gian: rape
‘Ngươi đưa hai người lăng gian chí tử a….’
Thụy Hiên khiếp sợ ngồi yên….. Tướng quân cùng Thừa tướng đệ muội? Thiên… trời ạ… Hoàng thúc rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện như vậy? Làm bao nhiêu? Làm bao nhiêu?
Nói không ra lời sao? – Sở Hoài Chi xuất ra phân thân giả đâm vào cơ thể Thụy Hiên, Thụy Hiên không nói càng làm hắn tinh tưởng việc này là do Thụy Hiên làm.
A……….. – Thụy Hiên đau nghiêm trọng, thân hình biến hình, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, nước mắt nơi khóe tuông tràn.
Đau…. đau qá…. đau quá…..
Chưa được đâu…. – Sở Hoài Chi ác ý cười, đem rút ra rồi lại dùng lực đâm vào, như thế qua lại mấy lần, làm Thụy Hiên đau đến không la được, hậu đình chảy ra vết máu loang lổ.
Cáp… cáp….cáp… – Thụy Hiên chỉ có thể không ngừng thở, chịu thứ này làm hắn cảm thấy từ tâm đến xương đau đớn.
Hảo muốn chết…. Hảo muốn chết…
Há mồm, dùng sức cắn, nhưng cắn được cũng là tay của Mộc Dĩnh Nhiên.
Không được! Thụy Hiên… ngươi không thể chết! – Mộc Dĩnh Nhiên thản nhiên cười – Dù hết thảy trừng phạt còn chưa chấm dứt, ngươi cũng không thể chết… Hiện tại quyết định sinh tử của ngươi là chúng ta! Ngươi đừng quên…
Thụy Hiên cảm nhận được sắc vị nơi miệng, càng dùng lực cắn xuống, như là hận không thể cắn hạ một miếng thịt của Mộc Dĩnh Nhiên.
Ngô…. Đáng chết!! – Mộc Dĩnh Nhiên nâng tay thưởng cho Thụy Hiên một cái tát.
Khóe miệng chảy xuống một tia tơ máu, Thụy Hiên gợi lên một chút cười lạnh, nụ cười lạnh phản phất như đang nói ‘Ngươi bất quá cũng chỉ được như vậy thôi’, ý tứ đầy nồng hậu khiêu khích.
Đáng chết!! Xem ra như vậy đối với ngươi giáo huấn chưa đủ – Mộc Dĩnh Nhiên thu hồi đạm cười, biểu tình tràn ngập tức giận cùng sát ý tàn nhẫn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT