Ta vì cái gì mà sợ bọn họ? Tốt xấu gì bên ngoài ta cũng có danh hiệu bạo quân a! – Thụy Hiên nắm chặt tay, tự an ủi.
Nhưng vạn nhất hắn cùng Sở Hoài Chi đang…ngô…ngay cả tưởng cũng không giám tưởng.
Ngay tại phía sau, từ một bên sườn núi giả khác truyền đến tiếng ẩn ẩn nói chuyện với nhau làm Thụy Hiên khẩn trưởng nín thở, di chuyển đến chỗ tối.
Dĩnh Nhiên ca, không thể tưởng được phong cảnh phủ Thừa tướng lại hảo như thế, hoàn toàn không thua Ngự hoa viên của Hoàng cung – Một giọng nữ mềm mại dễ nghe vang lên, làm Thụy Hiên nháy mắt sửng sốt.
Đâu có, là Mẫn Liên nàng quá khen.
Không có, không có, nơi này thật sự rất đẹp.
Liên Nhi, nếu nàng thích, sau này có thể thường tới đây ngoạn.
Có thể sao? Hoài Chi ca ca.
Đương nhiên có thể.
Ta hảo vui vẻ!!
Uy uy, hai vị… nơi này là nhà của ta nha! Cũng không phải nên hỏi qua ta sao? – Mộc Dĩnh Nhiên bị bỏ rơi một bên liền phát ra tiếng bất bình, nhắc nhở hai vị nhân sĩ.
Kế tiếp, ba người kia nói cái gì Thụy Hiên đều không nghe được, bởi vì thanh âm nữ hài tử kia chính là muội muội cùng cha khác mẹ nhỏ hơn hắn một tháng tuổi – Mẫn Liên công chúa!!
Không…không có khả năng…sao lại là Mẫn Liên? Sao nàng lại đi chung với hai người kia? Làm sao?
Khiếp sợ, Thụy Hiên theo bản năng siết chặt tay ôm mèo, tiểu Mao Cầu phát ra âm thanh kháng nghị không thoải mái mới làm Thụy Hiên từ khiếp sợ hồi phục lại, cuống quít làm tiểu Mao Cầu ngừng kêu.
Nhưng … khi đầu hắn vừa ngẩng lên, trước mắt hắn là hai người mà hắn không nên gặp — Mộc Dĩnh Nhiên cùng Sở Hoài Chi.
Hoài Chi ca, Dĩnh Nhiên ca, các ngươi phát hiện cái gì sao? – Mẫn Liên bên sườn núi giả kia hỏi, tựa hồ muốn chạy sang bên này.
Không, không có – Mộc Dĩnh Nhiên mở miệng trả lời, ánh mắt biến hóa không ngừng nhìn Thụy Hiên.
Cái gì cũng không phát hiện – Sở Hoài Chi xoay người trở về bên Mẫn Liên, cũng cho nàng một nụ cười yếu ớt làm Mẫn Liên kinh ngạc.
Đúng vậy! Đại khái là con mèo nhỏ thôi – Mộc Dĩnh Nhiên cũng trở về bên sườn núi giả kia.
Ba người vừa nói vừa rời xa chỗ núi giả nhưng Thụy Hiên mặt trắng bệch, bất động ngồi tại chỗ.
Trong đầu không ngừng vang bên tai lời nói Mộc Dĩnh Nhiên lưu lại trước khi đi.
Người chờ nhận hình phạt đi.
Ô….a…dừng tay… chết tiệt Phi tướng quân…ngươi dừng tay cho trẫm….ô..a….ta..ta giết các ngươi… chết tiệt Thừa tướng…chết tiệt…các ngươi…ngô…a… – Thụy Hiên khó chịu, phẫn hận mắng, hai tay của hắn bị cột lên cao, phân thân phía trước cùng huyệt động phía sai bị người mãnh liệt xâm phạm.
Sớm nên đoán được bọn họ nếu biết hắn rời khỏi ‘Tốc Vân các’ sẽ trừng phạt gì, chính là trở về cuộc sống như hai tháng trước, mặc bọn họ, cần ta cứ lấy.
A……… – Một tiếng hét chói tai, Thụy Hiên vô lực gục đầu xuống. Sau khi cao trào, nếu hai tay không bị cột lên cả người hắn liền nhuyễn đến nỗi có thể ngã ra giường.
Thụy Hiên, ngươi nói chúng ta làm sao đáng chết a? – Sở Hoài Chi nâng mặt hắn lên hỏi, Thụy Hiên quỳ gối trước mặt gã, bắt buộc phải nhìn gã.
Thụy Hiên chỉ có thể trừng mắt nhìn gã, hỏa diễm trong mắt không ngừng cháy lên, nhịn không được chửi ầm – Các ngươi từ trong ra ngoài đều đáng chết!! Các ngươi đùa bỡn ta còn chưa tính! Vì cái gì muốn trêu chọc Hoàng muội Mẫn Liên? Mẫn Liên thực đơn thuần, thuần khuyết như tờ giấy trắng, trẫm không chuẫn các ngươi làm bẩn nàng!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT