Thái Dương càng lúc càng nóng, mùa hè cuối cùng cũng đến, mà sau hai tháng tĩnh dưỡng Thụy Hiên cuối cùng cũng khỏi hẳn.
Thụy Hiên oa cả người trên ghế, ngây ngốc nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Từ ngày cảm xúc hắn hỏng mất rồi té xỉu, đã qua hai tháng. Khi hắn tỉnh lại cũng không thấy hai người kia, thân mình không lại bị xâm phạm, tâm linh không lại bị vũ nhục, mỗi ngày trôi qua có thể nói là bình yên, giống như trên thế giới không tồn tại hai người đó.
Thụy Hiên thiếu gia, ngươi xem! – Đột nhiên Thúy Nhi tay ôm con mèo lông tuyết trắng vọt vào phòng, quấy nhiễu yên tĩnh.
Trong khoảng thời gian này, vẫn là do Thúy Nhi chiếu cố hắn, xem nàng tận tâm chăm sóc hắn, trong lòng Thụy Hiên mang theo một phần cảm kích, một phần vui mừng nhưng cũng có một phần áy náy cùng sợ hãi.
Cảm kích, vui mừng vì nàng đối với hắn hảo, sợ hãi nếu vạn nhất nàng biết hắn là ai, nàng sẽ thật hận hắn.
Mèo ở đâu? – Nhợt nhạt cười, hắn hỏi.
Lý tỷ cho ta! lLà một trong các cục cưng mà con mèo của nàng sinh a – Đem mèo giao cho Thụy Hiên, Thúy Nhi hưng phấn trả lời – Con nào cũng hảo đáng yêu! Hảo muốn toàn bộ! Đáng tiếc còn phải chia cho người khác, cho nên chỉ có thể lấy một con….
Vậy à! Tên nó là gì? – Thụy Hiên nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông tuyết trắng mềm mại, hỏi.
Ta nghĩ kêu nó là tiểu Mao Cầu
nguyên văn là ‘da lông ngắn cầu’ L
được không? – Thúy Nhi cũng gia nhập hàng ngũ vuốt ve, cười đến sáng lạng.
Tốt, vậy kêu nó là tiểu Mao Cầu – Thụy Hiên đồng ý nói – Nhĩ hảo, tiểu Mao Cầu, ta gọi là Thụy Hiên, sau này mong ngươi chỉ giáo nhiều!
[Meo ] tiểu Mao Cầu khẽ kêu, cực kì hưởng thụ va chạm của Thụy Hiên.
Thụy Hiên thiếu gia, tiểu Mao Cầu thực thích người a – Thúy Nhi vuốt vuốt lỗ tai tiểu Mao Cầu – Uy! tiểu Mao Cầu chủ nhân chân chính của ngươi là ta a!
[Meo] Chỉ thấy đầu tiểu Mao Cầu gật một cái, bất mãn kêu, tưa hồ không cho lời nói của Thúy Nhi là đúng.
Đáng giận! Đáng giận a tiểu Mao Cầu – Thúy Nhi chu môi, bất mãn vỗ nhẹ tiểu Mao Cầu.
Thụy Hiên cười loan mắt, đối với một người một miêu này cảm thấy thật buồn cười.
Thụy Hiên thiếu gia, quấy rầy ngươi – Lúc này Lưu lão thái y chậm rãi vào phòng.
Mấy ngày nay, lão đều ở phủ Thừa tướng để tiện việc chiếu cố Thụy Hiên.
Không sao – Thụy Hiên đem con mèo nhỏ trả lại cho Thúy Nhi, cười.
Lại bên này ngồi, vươn tay đến – Lưu lão thái ý chuẩn bị tốt, chỉ vào ghế dựa kế bên nói.
Thụy Hiên theo lời đến, ánh mắt không dám nhìn lão thái y, nhịn không được, hắn liền hỏi vấn đề vốn chôn sâu trong lòng.
Lão thái y, xin hỏi…trong lòng người cũng cho rằng…ta… là cái bạo…bạo…
Không có – Lão thái y hiểu được vấn đề trong lòng Thụy Hiên, trực tiếp trả lời – Lão phu nhìn người từ nhỏ đến lớn, sao lại không rõ người là người như thế nào? Lão phu cũng không tin chỉ vài ngày ngắn ngủi người có thể trở thành kẻ khiến người ta oán hận.
Nhưng…..
Lão phu nhận thức hoàng thúc người so với người lâu hơn, tự nhiên hiểu được ai là người làm ra chuyện này, cho nên sao lại cho rằng chính là người làm? – Lão thái y hòa ái nói, đem công cụ trên bàn thu vào hòm thuốc.
Thụy Hiên thiếu gia, thân thể người hết thảy đều khỏe mạnh, bất quá cần tái bồi bổ thân mình, điều dưỡng nhiều….
Ta hiểu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT