Thụy Hiên như một pho tượng không có linh hồn ngơ ngác ngồi trên giường.

Ngồi, cũng chỉ ngồi, không cử động, nếu không phải ngực hắn phập phồng, thật sự nghĩ rằng hắn là một pho tượng oa nhi xinh đẹp.

[Nha] – Cửa bị người đẩy ra, Mộc Dĩnh Nhiên nhăn mi nhìn hắn.

Sao vậy? Chỉ như vậy liền chịu không nổi sao? – Đi đến bên giường, Mộc Dĩnh Nhiên vươn tay xoa gò má tái nhợt của Thụy Hiên, trào phúng hỏi.

Na na, vậy người bị ngươi đùa đến chết thì phải làm thế nào đây? – Mộc Dĩnh Nhiên dùng sức, trầm giọng chất vấn.

Con ngươi đen thâm thúy của Thụy Hiên động vài cái, nhìn về phía Mộc Dĩnh Nhiên, nước mắt trong suốt chậm chạp nhẹ nhàng rơi xuống, lưu lại trên bàn tay to lớn của Mộc Dĩnh Nhiên.

Ngươi muốn lên án cái gì sao? – Hai tay Mộc Dĩnh Nhiên ôm mặt Thụy Hiên, cúi đầu hỏi.

Thụy Hiên lắc lắc đầu, không nói gì, đôi mắt to đáng thương nhìn Mộc Dĩnh Nhiên.

Lên án? Hắn có nên lên án không? Hiện tại được sao? Còn hữu dụng sao?

Nhắm hai mắt, nước mắt rơi càng nhiều, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, phát ra tiếng khóc nức nở.

Hiện tại Thụy Hiên giống như một đứa nhỏ, chỉ có thể lấy nước mắt biểu thị cho tâm tình bi thương của hắn.

Không hỏi ngươi nữa, đều vô dụng – Mộc Dĩnh Nhiên đem bộ dáng Thụy Hiên khóc hãm thật sâu, thật sâu, thật sâu trong đáy mắt, sâu đến tựa hồ va chạm phải cái gì, làm trong lòng y khẽ nhói.

Thụy Hiên mở mắt ra.

Cho nên ta không thể…. lên án – Thanh âm hắn vì khóc mà có chút khàn.

Nếu đây là vận mệnh của ta…. mặc cho ta thế nào, cũng vô dụng thôi.

Mộc Dĩnh Nhiên nhìn chằm chằm hắn.

Đúng vậy, đây là vận mệnh của ngươi. Nhưng ngươi cứ tiếp tục duy trì không khí trầm lặng như thế, ta nghĩ ngươi đang cam chịu a!

Thụy Hiên tươi cười một chút, đáp lại – Ta đây sẽ lại khôi phục tức giận.

Ngươi hiểu thì tốt – Mộc Dĩnh Nhiên thu hồi tay, xoay người đưa lưng về phía Thụy Hiên.

Chừng nào…. ta mới đựơc giải thoát? – Nhịn không được, hắn hỏi.

Mộc Dĩnh Nhiên quay đầu nhìn hắn, cho hắn một cái đáp án thất vọng – Ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong được giải thoát.

Thụy Hiên đã sớm biết đáp án, nhẹ nhàng thở dài.

Đi đến cạnh cửa, chần chờ, Mộc Dĩnh Nhiên mở miệng hỏi – Ngươi thật là tên bạo quân vô đạo trong lời đồn sao?

Ngươi nói gì? Ta như thế nào? – Thụy Hiên chấn động, thật lâu sao mới hỏi lại.

Mộc Dĩnh Nhiên không trả lời hắn, cất bước rời đi.

Nhìn theo hướng y đi, Thụy Hiên cuối cùng [Oa] một tiếng khóc lớn.

Này hắn thật thống khổ!

Rõ ràng hắn chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, lại phải thừa nhận loại đối xử này, thừa nhận không được, không được… hắn thừa nhận không được.

Không khuất phục, không thể buông tha cho chính mình ngông nghênh, cho dù kết cục đã định, chỉ cần hắn còn một chút tự tôn, hắn vẫn có thể sống cho bản thân một chút.

Nói cách khác… Hắn không thể buông tha hy vọng rời khỏi đây!! Chỉ cần hắn còn một thơi thở cuối cùng hắn cũng sẽ không buông tha hy vọng!!

Thụy Hiên lau nước mắt trên mắt, cố hết sức bước xuống giường.

Nếu ngay cả tự tôn, hy vọng, ngông nghênh đều không có, vậy còn cố gắng làm gì…. Cố gắng làm gì…

Cả người Thụy Hiên yếu đuối, hắn phát hiện hai chân vô lực, nhưng lại không ngừng cố gắng…

Đáng chết!!Thụy Hiên a Thụy Hiên!! Tỉnh lại đi!! Không thể dễ dàng bỏ cuộc!!

Vô lực, hắn cao giọng hô to, khích lệ chính mình.

Ta muốn trốn….ta muốn trốn… – Qùy rạp trên mặt đất, Thụy Hiên một bên thì thào tự nói một bên cố sức nhích người. Nhưng vô luận hắn ra sức nhứ thế nào, ngay cả một khoảng cách hắn cũng không nhích được.

Đáng giận….

Cố gắng động, qua chừng một khắc…

Vẫn tại chỗ.

Hắn vẫn cố gắng không ngừng, ước chừng được một canh giờ…

Thụy Hiên thở hổn hển, đầu đầy mồ hồi mà kết quả…

Vẫn là tại chỗ

Hơi quá đáng!!!

Đây là lần đầu tiên Thụy Hiên thống hận, thân thể hắn bị người đùa bỡn đến hư rồi hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Ta đây vừa rồi như thế nào ngồi dậy xuống giường được? Thụy Hiên liều mạng đánh chính mình nhưng mỗi một cái đều không có khí lực.

Ta.muốn.di.chuyển

Thụy Hiên hoàn toàn quên mục đích ban đầu, hiện tại đầu óc chỉ còn nguyện vọng này.

Ngươi đang làm cái gì? – Sở Hoài Chi chưa vào phòng đã nghe hắn quát, không khỏi nhăn mi kỳ quái hỏi.

Ngươi không cần biết! – Không thấy rõ người tới cũng không nghe rõ thanh âm người nọ, Thụy Hiên không có hảo khẩu khí đáp lại.

Ta chỉ thấy một người quỳ rạp dưới đất, tay chân lộn xộn, hô to gọi nhỏ…. ta có thể xin hỏi ngươi đang làm gì không? – Sở Hoài Chi cười lạnh, ngồi xổm xuống nhìn hắn hỏi.

Ta không phải nói ngươi không cần biết sao? – Thụy Hiên phiền táo hô lên, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn người nọ, một câu đều nói không ra.

Sao vậy? Nói chuyện a! Khẩu khí lúc nãy đâu rồi? – Đưa tay đem đầu Thụy Hiên đang cúi xuống ngẩng lên, Sở Hoài Chi cười khủng bố.

Oa–oa– đây là nụ cười tràn ngập xơ xác tiêu điều a!!!

Không phải ngươi đang muốn trốn chứ?

Thụy Hiên đầu tiên là gật đầu sau đó lại lắc đầu.

Không cần hỏi cũng biết trong lòng ngươi suy nghĩ cái gì – Sở Hoài Chi vừa nói vừa ôm Thụy Hiên đến bên bàn – Ngươi… muốn chạy trốn đúng không? Đáng tiếc toàn thân vô lực không thể trốn đúng không?

Thụy Hiên sống chết lắc đầu, một câu cũng không nói nên lời.

Đừng phủ nhận… xem ra còn chưa làm đủ, nếu không sao ngươi có thể thầm nghĩ muốn chạy trốn.

Sở Hoài Chi hung hăng xé rách trường bào trên người Thụy Hiên, vươn tay thô lỗ xâm nhập cơ thể Thụy Hiên.

Ta nói đời em còn khổ dài dài thở dài

Ghi chú một chút: để k nhầm lẫn ta cho Thụy Hiên là hắn, Mộc Dĩnh Nhiên là công ta thích nhất là y, Sở Hoài Chi chết bầm là gã =]]]

Có ai thắc mắc vì sao ta thích Mộc Dĩnh Nhiên mà không kì thị vì hành em không =]]]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play