Tử Ảnh đứng bất động ở trong bụi hoa, con ngươi đen tà mị rực lửa, nhìn thẳng vào phương hướng Tử Dạ ôm lấy Diệp Lạc rời đi. Đôi môi gắt gao mím chặt, sắc mặt âm lệ, khuôn mặt ôn hòa mỉm cười ngày thường, đã mất đi bóng dáng. Hắn giờ phút này, phảng phất trong đầu phẫn nộ như sư tử, nhìn thấy kẻ cướp con mồi của mình đầy hận ý.

Vừa mới, thời điểm ở phía sau trong vườn hoa, hắn đang chuẩn bị đuổi theo Diệp Lạc, lại phát hiện có người khác ở nhìn lén, vì thế, hắn thay đổi chủ ý, hướng bóng đen kia đuổi theo, nhưng không ngờ, đuổi tới nơi này, lại nhìn thấy Tử Dạ cưỡng hiếp Diệp Lạc, thấy một màn này, hắn cơ hồ xúc động mà nghĩ tiến lên đi hung hăng giáo huấn Tử Dạ một chút! Nhưng là, lý trí lại nói cho hắn biết, không thể làm như vậy!

Vừa mới tuy rằng khoảng cách khá xa, hắn thấy không rõ lắm biểu tình trên mặt Diệp Lạc, nhưng là, nhìn đến động tác Diệp Lạc cứng ngắc, hắn vẫn cảm thấy Diệp Lạc không tình nguyện. Nhìn đại môn cung, hắn lần đầu tiên cảm thấy thất bại, hắn trơ mắt nhìn, nữ tử vừa mới còn trong ngực hắn bất lực khóc, giờ phút này bị trượng phu của nàng ôm vào trong ngực, mà hắn, lại cái gì cũng không thể làm!

Tử Ảnh nhìn hành lang gấp khúc cùng ngọn đèn ảm đạm, hai tay nắm chặt thành quyền, tuấn mĩ lạnh như băng lộ ra một tia âm tàn:

Tử Dạ, ngươi sẽ hối hận việc ngươi làm hôm nay!

Vào cung, Tử Dạ ôm lấy Diệp Lạc, bước đi tiến phòng ngủ, dùng sức đem cửa phòng ngủ đá lên, sau đó nặng nề mà đem Diệp Lạc ném ở trên giường, xoay người một cái, đem Diệp Lạc đặt ở dưới thân.

Diệp Lạc lúc này đã bình tĩnh lại, nàng tuy rằng bị Tử Dạ đặt ở dưới thân, không thể động đậy, nhưng là, nàng cũng không giãy dụa, tùy ý Tử Dạ xé rách y phục của nàng, một đôi đôi mắt đẹp thu thủy lại che kín phẫn hận nhìn nam nhân của nàng, lý trí và bình tĩnh âm thanh lạnh lùng nói

“Thái tử điện hạ, ngươi không phải yêu Linh Nhi sao? Hôm nay là ngày ngươi cùng nàng thành thân, chẳng lẽ ngươi nghĩ ở nơi này cùng thiếp thân đi ngủ sao?”

Tử Dạ nghe xong lời lạnh lùng mà Diệp Lạc nói, tay xé rách quần áo mỉm cười, hai tròng mắt bị dục vọng che kín thanh tỉnh vài phần, nháy mắt, hắn tối tăm nghiêm mặt, con ngươi đen phụt ra nhất đám hỏa hoa, lạnh lùng nhìn thẳng Diệp Lạc bị hắn đặt ở dưới thân, ngữ khí không có một tia độ ấm nói

“Tiện nhân! Đây là lý do ngươi cự tuyệt bản thái tử?”

Diệp Lạc lặng yên nhìn hắn, nàng thậm chí có thể cảm giác được hô hấp ấm áp đang thổi trên mặt nàng, lần đầu tiên nàng có khoảng cách gần như vậy để đánh giá nam nhân bá đạo này, nàng phát hiện hắn kỳ thật bộ dạng thực anh tuấn, có lẽ hắn không tuấn mỹ như Tử Ảnh, nhưng là, hắn so với Tử Ảnh nam nhân khí phách hơn 1 phần.

Đối mặt ánh mắt đánh giá của Diệp Lạc, trên mặt Tử Dạ đột nhiên hiện lên một chút trào phúng cùng khinh miệt, hắn phút chốc bứt ra rời đi, đứng ở trước giường, trong tròng mắt đen tràn đầy hèn mọn cùng khinh thường

“Tiện nhân, ngươi xem đủ chưa? Đây là thủ đoạn ngươi mê hoặc bản thái tử sao? Đáng tiếc, bản thái tử bây giờ đối với ngươi đã không có hứng thú rồi! Bản thái tử nói cho ngươi biết, trong mắt bản thái tử ngươi bất quá là một tiện nhân dâm phụ thôi!”

Tâm Diệp Lạc giống như bị người dùng đao khoét đi thực đau đớn, nàng cố nén nước mắt muốn tràn mi ra, thanh âm run rẩy nói

“Ngươi nhục nhã đủ chưa? Nếu đủ, mời ngươi rời đi!”

Tử Dạ khẽ hừ lạnh lùng, con ngươi đen lợi hại giống như lưỡi đao gắt gao chăm chú nhin vào khuôn mặt tái nhợt của Diệp Lạc, ngữ khí hàn triệt như đông

“Tiện nhân, ngươi tốt nhất liền nghe bản thái tử an phận sống ở chỗ này, nếu không bản thái tử sẽ làm ngươi sống không bằng chết!”

Nói xong, Tử Dạ thu hồi ánh mắt, lạnh lùng xoay người, bước đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play