Hoàng cung, trong ngự hoa viên cách Dạ Vân điện không xa, tuy rằng đã là đầu mùa đông, không có cảnh trăm hoa đua nở, nhưng cũng có thi vị khác, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa, làm lòng người khoáng đạt vui vẻ.
Diệp Lạc thần thái an nhàn lặng yên ngồi ở trong đình, nhẹ vỗ về đàn tranh, Thanh nhi im lặng đứng ở sau lưng nàng.
Đàn tranh trong tay Diệp Lạc thuần thục, phát ra tiếng nhạc nước chảy, gió nhẹ xen lẫn, cánh hoa hoa mai ngẫu nhiên tung bay, thổi mái tóc đen bóng của nàng lên, thoạt nhìn khiến cả người nàng, tựa như ảo mộng.
Ở thời điểm lại mặt đến bây giờ, đã qua hơn hai tháng, sau khi hồi cung, đám cung nhân cũng không dám làm khó nàng nữa, Tử Dạ cùng Diệp Linh cũng không có đi đến gây sự, cuộc sống của nàng, lại hồi phục thanh tĩnh như xưa.Nhất Thủ Khúc, khi Diệp Lạc gảy những nốt nhạc cuối cùng, xoa bóp cánh tay hơi nhức mỏi, đang muốn đứng lên đi xuống, bỗng nhiên truyền đến tiếng vỗ tay thanh thúy.
Diệp Lạc hơi sửng sờ, quay đầu nhìn lại, thấy một vị thiếu niên tuấn mỹ mặc áo trắng đứng trong bụi hoa cách đó không xa, lúc này, vị tuấn mỹ thiếu niên này vỗ nhẹ bàn tay, mỉm cười nhìn nàng.
Diệp Lạc mặt hơi đỏ lên, đối mặt ánh mắt vị thiếu niên can đảm kia, nàng không khỏi có điểm nổi giận, tức giận nói”Đăng Đồ Tử ở đâu tới, thật vô lễ!”
Vị thiếu niên kia cũng không phiền lòng, hắn mỉm cười, đi vào đình, sau đó nho nhã lễ độ đối Diệp Lạc nói” Cô nương đàn một tay hảo khúc, tại hạ chính là bị khúc nhạc đàn ra cô nương hấp dẫn, nhất thời thất lễ, mong rằng cô nương thứ lỗi.”
Không đợi Diệp Lạc trả lời, Thanh nhi bỗng nhiên che trước người Diệp Lạc, đối thiếu niên kia trợn mắt nhìn, quát
“Lớn mật! Ngươi là người nào? Dám quấy rầy Thái Tử Phi đánh đàn?”
Thiếu niên áo trắng bị Thanh nhi quát, hơi hơi giật mình một cái, bỗng nhiên cười nói:
“Tại hạ là Ứng Vương, nguyên lai cô nương là Thái Tử Phi, thật sự là thất lễ, mong rằng Thái Tử Phi không lấy làm phiền lòng.”
Nhìn thấy người tới hữu lễ như thế, Diệp Lạc ngược lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, nàng mỉm cười, nói:
” Nguyên lai là đại danh đỉnh đỉnh Ứng Vương gia, Bổn cung kia sao dám trách cứ?”
Ứng Vương lại cười:
“Thái Tử Phi quá khen, kia bất quá là hư danh thôi, sao so được với khúc nhạc tuyệt diệu của Thái Tử Phi?”
Diệp Lạc mỉm cười, cũng không đáp lại, chính là bất động thanh sắc đánh giá Ứng Vương.
Ứng Vương gia Tử Ảnh, con ruột của hoàng hậu Long Ngữ Lan, từ nhỏ thông minh hơn người, tao nhã hữu lễ, là một vị Vương gia bình dị gần gũi.
Những vấn đề có liên quan tới Ứng Vương Tử Dạ, Diệp Lạc biết không thiếu, nhưng là, không có nghĩ đến, vị thiếu niên tuấn mỹ vô cùng ôn hòa hữu lễ trước mắt này, chính là người được luôn miệng khen ngợi Ứng Vương gia.
Nhìn Diệp Lạc im lặng đánh giá, Tử Dạ trên mặt ý cười, cũng lẳng lặng yên đánh giá Diệp Lạc.
Diệp Lạc, Thái Tử Phi mà Tử Dạ bị buộc cưới vào cung, tiến cung không đến ba ngày, đã bị Tử Dạ đánh tiến lãnh cung, rồi sau đó lại được phụ vương hạ chỉ đưa ra khỏi lãnh cung. Việc đó, là hắn được mẫu hậu đưa tin tức đến.
Có thể được phụ vương kính trọng nữ nhân vài phần, nhất định sẽ không đơn giản, hắn từng đi đã điều tra thân thế Diệp Lạc, phát hiện, Diệp Lạc mặc dù là đại tiểu thư Diệp gia, lại hàng năm không ở Diệp gia, hơn nữa, hành tung của nàng quỷ bí, hắn cũng tra không ra quá khứ của nàng.
Hắn luôn luôn không có hứng thú với nữ nhân không xinh đẹp, nhưng là, Thái Tử Phi dung mạo bình thường, lại làm dấy lên hứng thú của hắn, hôm nay gặp nhau, chẳng qua là hắn cố ý an bài thôi!