Này, nàng hẳn là đã sớm biết, từ sau khi mẫu thân qua đời, nàng quay về Diệp phủ, đã không tìm được nửa điểm thân tình, có thì chính là trào phúng cùng nhục nhã.
Diệp phu nhân vốn giống mẫu thân nàng là một tiểu thiếp, đơn giản là chính thất phu nhân mất sớm, không có để lại đứa con nào, sau này, Diệp phu nhân sinh hạ một đứa con, cũng chính là Diệp gia đại thiếu gia Diệp Hạo, cho nên, được nâng lên vị trí chính thất, mà Diệp Linh đúng là tiểu nữ nhi của nàng.
Cha nàng Diệp lão gia thê thiếp vốn cũng không nhiều lắm, cả đời, cũng mới cưới ba nữ nhân, một vợ, hai thiếp, sau khi chính thất qua đời, Diệp phu nhân vốn không để mẫu thân nàng trong mắt, hơn nữa, mẫu thân nàng hàng năm không ở Diệp gia, Diệp gia sớm đã không coi mẫu thân nàng là người trong nhà.
Ở trong mắt Diệp Lạc, mẫu thân là một người an nhàn lặng lẽ, ít nói, qua nhiều năm như vậy, vẫn để Diệp phu nhân ức hiếp, không đi tranh giành cái gì, tính cách của nàng, cơ hồ toàn bộ di truyền mẫu thân, nhưng là, nàng lại làm không được giống mẹ thân tiêu sái, đối mặt thân nhân lãnh đạm như thế.
Lòng của nàng, cơ hồ đã đóng băng.
Nàng biết, từ khi nàng đồng ý gả cho Tử Dạ, tiến cung trở thành Thái Tử Phi, thì cũng là lúc, Diệp phủ đã không là nơi nương náu của nàng, cho dù nàng hiện tại là Thái Tử Phi cao quý, ở trong mắt người Diệp gia, nàng cũng chỉ là một đứa con do thiếp sinh ra, một người đoạt người trong lòng muội muội – nữ nhân ác độc.
Diệp Lạc lẳng lặng yên nhìn phụ thân nàng ngồi đối diện, nàng bỗng nhiên phát giác, hắn thực xa lạ. Xa lạ đến mức, nàng cơ hồ đã muốn quên chính mình có một phụ thân như vậy rồi!
Khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, phụ thân ở trong trí nhớ của nàng, cũng chỉ là một cách xưng hô, mỗi dịp Diệp phủ có khách đến, nàng cùng mẫu thân hồi phủ, nhìn qua cũng chỉ là một cái bóng lưng lãnh đạm, hắn làm phụ thân của nàng, còn chưa ôm qua nàng, kêu lên tên của nàng, hôm nay, tại đây trong phòng khách, hắn vẫn là lần đầu tiên gọi nàng là nữ nhi, lần đầu tiên gọi tên nàng, lại là vì nàng không màng trách cứ đại nương vô lễ.
Lúc này, nàng cảm thấy trái tim băng giá, nàng cơ hồ cắn răng, mới thốt ra một chút mỉm cười khó coi, mà lòng của nàng, lại không ngừng đi xuống, chìm vào trong vực sâu lạnh như băng.
Diệp lão gia thấy Diệp Lạc không nói lời nào, có lẽ là cảm thấy có điểm xấu hổ, hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó hỏi”Lạc nhi, ngươi ở trong cung vẫn khỏe chứ?”
Diệp Lạc cảm thấy có điểm châm chọc, hắn đang quan tâm nàng sao? Vẫn là thấy có chuyện muốn nói với nàng?
Diệp Lạc cố gắng làm ình tươi cười tự nhiên một chút, thản nhiên nói”Cám ơn cha quan tâm, nữ nhi tốt lắm!”
Diệp lão gia thở dài một hơi, nói ” Con gái, ngươi đột nhiên cùng thái tử thành hôn, phụ thân rất là ngoài ý muốn, cha cũng biết, đây là ý chỉ hoàng thượng, cũng không trách ngươi, nhưng là, con gái, chuyện cho tới bây giờ, cha vẫn còn có chút nói không thể không cùng ngươi nói.”
Diệp Lạc chỉ cảm thấy tâm càng ngày càng lạnh, nàng thật sâu hít một hơi, chua sót nói “Phụ thân có chuyện mời nói.”
Diệp lão gia cũng không có phát hiện sắc mặt Diệp Lạc khác thường, vẫn cứ thế nói “Lạc nhi, ngươi cùng mẫu thân ở bên ngoài, cũng không biết kỳ thật thái tử cùng Linh Nhi bọn họ tình cảm vẫn tốt lắm”