Tô Lưu Cảnh bị một mũi tiêm kia làm cho xụi lơ, chỉ cảm thấy mỗi một chỗ trên cơ thể đều như có ngàn vạn con kiến đang bò, sau đó xuyên thấu qua da, cắn vào trong thịt, vừa tê vừa đau, nhiệt độ trên người dần dần
tăng cao, cứ như bị tưới lên người một thùng rượu , chất cồn biến thành
ngọn lửa thiêu đốt bừng bừng, ngay cả hít thở cũng không thông.
Sau đó lại bị kéo vào bên trong một cái lồng, còn bị kéo lên giữa không trung, còn phủ một tấm vải đỏ ra ngoài nữa.
Cô tựa hồ vẫn còn nhớ rõ mình là người nào, còn nhớ rõ chỗ này là nơi
như thế nào, nhưng tựa hồ lại như không nhớ rõ gì cả, đại não hoàn toàn
trống rỗng, thần trí mơ hồ dạo chơi giữa không trung.
Chỉ cảm thấy rất khó chịu, toàn thân đều khó chịu, từng tế bào đều đang
kêu gào, nóng lên, cổ họng khát khô, giống như đang khát vọng thứ gì đó, vừa nóng lại vừa đau, vừa khó chịu nên cả người không ngừng được mà run rẩy.
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng vang chói tai, đâm thẳng vào thần
kinh của cô như sắp đứt ra, không để cho cô không ngừng uốn éo thân thể
để có thể dễ chịu hơn một chút.
Lúc tấm vải đỏ mở ra, cảnh tượng mà mọi người nhìn thấy chính là một
cảnh này: chỉ thấy trong lồng sắt đen to lớn, chỉ có một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn bằng tơ lụa bó sát người, uốn éo không ngừng, đường cong
hoàn mỹ thật nổi bật, bộ ngực tròn trịa, vòng eo mảnh khảnh cùng với cái mông mượt mà, bắp đùi thon dài không tiếc rẻ chút nào lộ ra hoàn toàn,
trên làn da trắng nõn như tuyết lộ ra một tầng phấn hồng thật mỏng, quả
thật vô cùng mê người khiến cho người ta không nhịn được muốn nuốt ngay
cô vào trong bụng.
Cảnh tượng càng ngoạn mục lôi cuốn hơn đó chính là, vẻ mặt của cô gái
vừa hồn nhiên lại vừa dụ hoặc, bởi vì tác dụng của thuốc mà đôi mày
thanh tú vô ý thức nhíu lại, cánh môi màu hồng khó chịu mím thật chặt,
khuôn mặt hồng rực lên, bị nhốt ở trong lồng sắt chẳng khác gì con mèo
bị giam ở trong lồng, đang chờ đợi chủ nhân đến cưng chiều.
Chỉ mới nhìn một thoáng thôi, nhưng những ham muốn từ trong thân thể lại dễ dàng bị gợi lên.
Dì Từ thật không nghĩ tới một màn này còn hiệu quả tốt hơn nhiều so với
dự đoán, gương mặt đầy nếp nhăn cười nhiều đến nỗi sắp sửa trở thành cúc hoa, hài lòng bắt đầu buổi bán đấu giá: "Các vị tiên sinh, đây là số 7
của hôm nay, xin mời các vị ra giá, buổi bán đấu giá bắt đầu! Giá khởi
điểm là một vạn!"
Một vạn, chỉ mua một buổi tối, giá tiền này vốn cũng không coi là thấp,
nhưng mới vừa báo ra, ngay sau đó đã có người tăng giá: "Ba vạn!"
Đã có một lần tức sẽ có lần thứ hai, ba vạn đồng kia chỉ trong vòng mười phút liền bị tăng thành mười vạn.
Trong lồng sắt, Tô Lưu Cảnh càng ngày càng bị ngấm thuốc, thần trí cũng
đã biến mất, hoàn toàn bị thuốc mê chi phối, trở thành tù binh của nó,
trong miệng vô ý thức phát ra những tiếng rên khe khẽ.
Tiếng rên khe khẽ này, trở thành một mồi lửa khiến cho cuộc đấu giá càng thêm gay cấn, một người đàn ông mặc âu phục màu đen ngồi ở bên tay
phải, vẫn luôn ngồi yên như vậy không hề lên tiếng, cũng không ngăn được cả đống người đang ra sức ồn ào trả giá, anh nhàn nhạt giơ tay lên,
thuộc hạ sau lưng lập tức thay anh nói: "Hai mươi vạn."
Giá hai mươi vạn vừa ra, trong phòng nhất thời lâm vào thổn thức.
Mặc dù cô gái này rất tốt, nhưng bỏ ra hai mươi vạn chỉ mua được một
đêm, tựa hồ có chút cao, người đấu giá cũng vì thế mà giảm xuống rất
nhanh.
Người đàn ông kia có lẽ đã rất không bình tĩnh rồi, cặp mắt dưới chiếc
mặt nạ vọt lên một tầng hắc khí nồng nặc, ngoắc ngoắc tay nói thẳng:
"50 vạn!", rất muốn nhanh chóng kết thúc cuộc đấu giá này.
Vừa dứt lời, dì Từ quả thật rất muốn kích động rồi, vội vàng nói: "Vị
tiên sinh này ra 50 vạn, 50 vạn còn có ai muốn ra giá cao hơn không?".
50 vạn, giá tiền này so với trước kia tăng lên những mười lần, dì Từ quả thật muốn đưa tay ra cầm lấy chi phiếu rồi.
Toàn hội trường cũng yên tĩnh lại, không người nào nguyện ý bỏ một đống tiền như vậy cho một cô gái thế này.
Một giây trước khi mở miệng đồng ý, thì đột nhiên một người đàn ông
trong góc lúc trước cũng không hề tham gia đấu giá chợt nói: "55 vạn."
Người đàn ông mặc tây trang màu đen đưa mắt nhìn người kia một cái, tựa
như đang quan sát thân phận của đối thủ, chính miệng ra giá: "70 vạn."
"75 vạn.". Người đàn ông trong góc tiếp tục trầm tĩnh nói, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn vào Tô Lưu Cảnh ở trong lồng không chớp.
Vẻ điên cuồng trong mắt người mặc tây trang màu đen càng tăng lên vùn
tụt, cả người cũng tản mát ra vẻ lạnh lùng khắc nghiệt: "90 vạn."
Người đàn ông trong góc lần này có chút chần chừ, nhưng vẫn tiếp tục nói: "95 vạn."
Người kia âm trầm nheo mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng siết chặt thành ghế
bên cạnh nói: "Một trăm vạn." Mà thuộc hạ vẫn đi theo anh không biết từ lúc nào đã lặng lẽ lui xuống.
Mấy chữ này vừa thốt ra, toàn thể hội trường cũng trở nên chấn động, một trăm vạn, đừng nói nơi này còn có chín sủng vật nữa, ngay cả bao trọn
hộp đêm này cũng đủ nữa là, thế mà người đàn ông này lại không thèm để ý chút nào nói ra khỏi miệng, chắc hẳn thân phận của anh ta cũng không hề đơn giản.
Người đàn ông trong góc tựa hồ còn muốn tiếp tục đấu giá, nhưng đột
nhiên sau lưng lại xuất hiện hai người đàn ông xa lạ, liền đó là một vật lạnh lẽo đặt lên ngang lưng của anh ta, từ hình dáng cũng có thể đại
khái đoán ra đó là vật gì. Toàn thân của anh ta cứng đờ, nắm tay siết
lại thật chặt, giận dữ nhìn người đàn ông mặc tây trang màu đen một cái, tỏ thái độ không phục, nhưng cũng không thể không nhượng bộ.
Cuộc đấu giá rốt cuộc dừng lại ở giá một trăm vạn, dì Từ kích động tuyên bố đồng ý, sau đó sai người mang Tô Lưu Cảnh ra, đưa đến một căn phòng
đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Bị đưa đến căn phòng kia, Tô Lưu Cảnh xụi lơ nằm trên chiếc giường lớn
trải drap màu hồng, cả người khó chịu lăn lộn, muốn hóa giải hết khổ sở
đang không ngừng xông đến trong cơ thể. Nhưng bất luận có làm như thế
nào, thậm chí ra sức cọ xát cũng không có biện pháp gì. Cho đến khi cô
từ trên giường rớt xuống, nặng nề ngã trên mặt đất, đau đớn kịch liệt
mới đưa lý trí vốn biến mất kéo về một chút xíu.
Cửa ken két mở ra, người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc đi vào, bộ âu phục
vừa khít ôm sát vóc dáng cao lớn, càng làm nổi bật dáng người cao lớn
thon dài, anh ưu nhã đi vào phòng, đến gần Tô Lưu Cảnh.
Trong nháy mắt bị anh ôm lấy, Tô Lưu Cảnh liền cảm thấy nguy hiểm, dùng
sức giằng co. Cô loáng thoáng nhớ lại, người đàn ông này chính là người
mới rồi vừa mua mình trong buổi đấu giá.
Không thể để anh ta chạm vào được, không thể để cho bản thân trở nên dơ bẩn như vậy được! Không thể được!
Người kia thấy cô giãy giụa lung tung, liền túm lấy tay của cô, trầm thấp quát lên một tiếng: "An phận một chút cho tôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT