Giữa trưa ngày hôm sau, Hình Hạo Xuyên lại phá lệ về nhà ăn cơm, làm cho thím Bình và đám người hầu phải chạy đôn chạy đáo đi chuẩn bị.
Đây cũng là lần đầu tiên, hai người bọn họ cùng ngồi ăn cơm với nhau, Tô Lưu Cảnh thận trọng len lén đánh giá Hình Hạo Xuyên, người đàn ông này, lể cả lúc ăn cơm cũng ưu nhã giống như một vị Thân Vương chốn cung đình vậy.
Tô Lưu Cảnh lại nghĩ tới sợi dây chuyền mặt trái tim kia, hơi đỏ mặt.
Đang suy nghĩ nên mở miệng nói chuyện với anh như thế nào, tại sao lại
đột nhiên trở lại, thì đúng lúc này thím Bình lại đi tới cúi người nói
với Hình Hạo Xuyên: "Nam Cung tiểu thư vừa tới."
Tô Lưu Cảnh cả kinh, không hiểu vì sao cô ta lại tới đây?
Trong mắt của Hình Hạo Xuyên lóe lên một tia suy tính, lạnh nhạt nói: "Mời vào đi."
Không bao lâu, một bóng dáng màu hồng uyển chuyển yểu điệu đi vào.
"Anh Hình, em đến hỏi thăm anh mấy lần, sao anh đều không để ý em hết
vậy? Chẳng lẽ anh không còn thương yêu đứa em gái này nữa sao?". Nam
Cung Như chu miệng lên làm nũng nói. Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy đầm hoa màu hồng nhạt phối hợp với khuôn mặt trang điểm hoàn mỹ không tỳ
vết, quả thật giống y như một búp bê baby chính hiệu, là hình mẫu mà
cánh đàn ông thích nhất.
"Có chuyện gì không?". Ấn tượng của Hình Hạo Xuyên đối với cô gái này
thật sự không tốt, chỉ nhàn nhạt hỏi, sau đó tiếp tục ưu nhã ngồi ăn.
"Bác gái nói, mỗi ngày anh làm việc rất vất vả, nên muốn em tới đây giúp anh thư giãn một chút, nếu không sẽ rất mau già đấy.". Nam Cung Như
nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ ngây thơ nói đùa.
Thím Bình ở một bên cung kính kéo ghế ra mời Nam Cung Như ngồi xuống, rồi lại gọi nữ giúp việc mang một bộ bát đũa tới.
Nam Cung Như cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống bên cạnh Hình Hạo Xuyên, cũng không hề coi mình như khách.
"Anh Hình, đầu bếp nhà anh nấu ăn ngon thật, so với đồ ăn trong khách
sạn còn ngon nhiều, về sau em có thể thường xuyên đến đây thưởng thức
được không?". Nam Cung Như kiều mị ghé lại gần Hình Hạo Xuyên, chắp tay
trước ngực khẩn cầu.
Cái câu hỏi này cực kỳ xảo diệu, cô ta cũng nghĩ qua, muốn tiến thêm một bước đến gần Hình Hạo Xuyên thì phải tìm cơ hội tiếp xúc với anh nhiều
hơn, nhưng mỗi lần gọi điện thoại cho anh đều bị ngăn lại cho nên cô ta
không thể không đưa ra hạ sách này. Muốn mượn lý do thức ăn ngon lại
không ảnh hưởng đến toàn cục, không hề động chạm đến giới hạn của anh,
đã thế lại còn có thể tìm được nhiều cơ hội đến gần Hình Hạo Xuyên hơn,
quả thực là vẹn toàn cả đôi đường.
Hình Hạo Xuyên nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, tựa hồ chỉ đơn giản xác
định ý tưởng kia, sau đó nhếch miệng nói: "Nếu em đã thích, vậy thì bảo
chú Bình cho mượn đầu bếp đến nhà Nam Cung ba tháng thôi."
Nam Cung Như không nghĩ tới vừa mới bắt đầu liền bị chặn hết đường lùi
như thế, sắc mặt tối sầm lại, rồi vội vừa cười vừa đứng lên nói: "Tốt
quá, anh Hình, vẫn là anh đối với em tốt nhất.". Tuy nói thế nhưng trong lòng lại đang âm thầm cắn răng.
Chớp mắt một cái liền nhìn thấy Tô Lưu Cảnh đang im lặng không lên tiếng ở bên cạnh.
"Vị này là. . . . . . à, thì ra là em gái Lưu Cảnh.". Nam Cung Như mỉm
cười nói, nụ cười hết sức chuẩn mực, quả thật không ai có thể ngờ người
con gái hung dữ cầm dao muốn rạch mặt cô trên sân thượng ngày hôm đó lại là cô ta, quả thực là hai người khác nhau mới phải.
Tô Lưu Cảnh đối với chuyện đêm hôm đó, cho đến tận bây giờ trong lòng
vẫn còn sợ hãi, chỉ nhàn nhạt gật đầu coi như đáp lễ mà thôi.
"Chuyện thị phi lần trước tôi cũng đã nghe nói rồi, cô không sao chớ, cô ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng, tôi cũng biết rõ cô không phải là
người như vậy.". Nam Cung Như giả bộ quan tâm nói.
Tô Lưu Cảnh chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, gắp từng hạt cơm trong
chén, tuy không có mùi vị gì nhưng vẫn cố nhét vào trong miệng.
Một bữa cơm chỉ có Nam Cung Như vừa hát vừa diễn, nghiễm nhiên xem mình như là nữ chủ nhân của cái nhà này.
Rốt cuộc thì bữa trưa trầm muộn này cuối cùng cũng kết thúc.
"Anh Hình, anh vội thì cứ đi đi, em muốn ở đây nói chuyện với Lưu Cảnh
một lát.". Nam Cung Như làm bộ quan tâm, nói xong liền thân mật lôi kéo
Tô Lưu Cảnh đi ra ngoài.
Tô Lưu Cảnh muốn tránh đi, nhưng Nam Cung Như dừng quá nhiều sức, nên tránh không được, cứ như vậy bị kéo vào vườn hoa.
Hai người họ đứng ở trong vườn hoa giằng co, Tô Lưu Cảnh cắn môi nghĩ:
nơi này là nhà họ Hình, cho dù cô ta có muốn làm bậy thì cũng sẽ không
thể tác oai tác quái được.
"Tô Lưu Cảnh, thế nào rồi, gần đây có khỏe hay không?". Hình Hạo Xuyên
vừa rời đi, Nam Cung Như lập tức lộ nguyên hình, giễu cợt nói.
Tô Lưu Cảnh quả thật không thể hiểu được, tại sao có một vài người thế nhưng lại có thể giả bộ đến nước này.
"Không nhọc Nam Cung tiểu thư quan tâm, tôi rất khỏe.". Tô Lưu Cảnh cắn răng nói, không muốn để cho cô châm chọc mình thêm nữa.
Nam Cung Như tuy mỉm cười, nhưng lời nói ra lại hết sức khó nghe: "A,
rất tức giận đúng không? Đang suy nghĩ tại sao mọi người lại biết rõ
chuyện cô nhảy xuống nước là do tôi làm hại, nhưng không có ai tới trách cứ tôi có đúng hay không?"
“Cô!", Tô Lưu Cảnh vừa nghe cũng biết cô ta lại muốn nói những gì.
"Tô Lưu Cảnh, cô thật quá ngu xuẩn! Kể cả anh Hình có biết rõ là tôi
làm, thì anah ấy cũng sẽ không trách phạt tôi đâu, bởi vì sau lưng tôi
chính là gia tộc Nam Cung, chỉ bằng một tình nhân không có danh tiếng gì như cô mà lại đi tuyên chiến với cả gia tộc Nam Cung, cô cho rằng anh
ấy sẽ làm điều đó sao?". Nam Cung Như hả hê tự đắc nói một tràng giống
như bản thân mình đã là người thắng cuộc.
"Nam Cung Như, cô đừng có quá đáng!". Tô Lưu Cảnh cũng nổi đóa.
Cho dù có biết rõ lời này là sự thật, nhưng là tại sao ngực lại đau đớn
như vậy đây? Biết rõ rằng giá trị của mình không thế so sánh được với
nhà Nam Cung, cũng sớm nên suy tính rõ ràng trọng lượng của bản thân, mà tiếp nhận sự thật.
Nhưng tại sao lý trí vẫn là không cách nào thuyết phục được thứ tình cảm đang trào dâng trong lòng?
Nam Cung Như khiêu khích tiến tới trước mặt cô nói: "Quá đáng? Người nhà Nam Cung chưa bao giờ biết hai chữ quá đáng này viết như thế nào."
Vốn cũng không muốn gây phiền toái cho cho Hình Hạo Xuyên, muốn nhẫn
nhịn xong rồi thôi, nhưng không nghĩ tới Nam Cung Như lại gây sự vô lý
đến thế, Tô Lưu Cảnh cũng nhịn không được nữa, liền đáp trả: "Coi như
anh ấy không quan tâm đến tôi, cũng sẽ không tiếp nhận cô, nếu không sẽ
không lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, đối với anh ấy, ít nhất tôi vẫn còn có chút giá trị, mà cô, cho dù danh gia vọng tộc nhưng cũng không có cách
nào lấy được trái tim của anh ấy!"
Nam Cung Như thật không nghĩ tới người vẫn để mặc cho cô ta khi dễ lại
dám phản kháng lại, nhất thời giận đến nói không ra lời: "Cô!". Sau đó
liền vung tay lên muốn tát cô một cái.
Đáng tiếc lần này còn chưa chạm được vào mặt của cô liền bị ngăn lại, Tô Lưu Cảnh kiên định nhìn cô ta, không hề sợ hãi nói: "Cô đánh tôi được
một lần, đừng tưởng rằng có thể đánh được tôi lần thứ hai sao?"
Nam Cung Như cắn răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm, từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng bật ra: "Cái đồ tiện nhân này! Cái nhà này, vị trí này,
vị trí ở bên cạnh anh Hình, một ngày nào đó cũng sẽ thuộc về tôi, mà cô, sắp bị đuổi ra ngoài rồi, cứ chống mắt chờ xem."
Bất chợt, cô ta nhìn thấy cái gì đó, chân mềm nhũn ra, giả vờ túm lấy
tay của Tô Lưu Cảnh, sau đó cứ thế ngã nhào trên đất, rồi lập tức rên
rỉ: "Ai ui, thật là đau."
Tô Lưu Cảnh bị hành động bất ngờ làm cho kinh ngạc không biết làm sao.
Rồi lại thấy cô ta "Điềm đạm đáng yêu" đứng lên diễn: "Anh Hình, Lưu
Cảnh không phải cố ý, là tự em không cẩn thận ngã xuống, may có Lưu Cảnh đỡ kịp, anh đừng trách cô ấy."
Tô Lưu Cảnh cả kinh, vội quay đầu lại nhìn, quả nhiên Hình Hạo Xuyên đang đi về phía này.
Lại quay sang nhìn Nam Cung Như vừa giả vờ té ngã, lúc này mới nhận ra:
Nam Cung Như thật đê tiện lại dùng phương pháp này giá họa cho mình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT