"Cái tên bỉ ổi vô sỉ này, cách xa tôi ra một chút! Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý kết hôn với anh đâu!"
"Yên tâm, phẩm vị của tôi còn chưa có kém đến trình độ đó, đồ gái quê!"
"Mẹ nó! Anh có phải là đàn ông hay không? Có hiểu được phép lịch sự tối thiếu là gì hay không hả?"
"Hừ, có phải là đàn ông hay không cũng không cần cô tới giám định!"
Phía bên này, hai người trong cuộc bước vào cuộc tranh cãi nảy lửa, liền quên mất hai người thay thế được mời đến đang đứng tần ngần ở một bên.
"Hai người . . . . ." Tô Lưu Cảnh muốn cất lời khuyên giải, nhưng hai bên ai cũng không rảnh để ý tới cô, đành phải lo lắng đứng ở một bên.
Thương Thiên Kỳ liền ghé đầu sang kề vào bên tai cô nhỏ giọng nói: "Để cho bọn họ đấu đá với nhau đi, chúng ta đi trước thôi."
Tô Lưu Cảnh do dự nói: "Như vậy có được không?". Cô chưa từng nhìn thấy Tống Dĩ Hinh đanh đá như vậy bao giờ, càng không nghĩ tới người vẫn ôn tồn nho nhã như Thẩm Minh Phong, thế nhưng cũng sẽ không để ý đến hình tượng mà cãi lộn giữa đường giữa chợ, hai người họ sẽ không cãi nhau đến tối đấy chứ.
Thương Thiên Kỳ rõ ràng bày ra tư thái muốn xem náo nhiệt liền cười nói: "Không có chuyện gì, cô chưa từng nghe qua câu ‘ Oan gia hoan hỉ’ sao? Có lẽ sau khi cãi nhau có thể tóe ra lửa tình cũng nên.".
Khả năng này . . . . . . sẽ lớn sao? Tô Lưu Cảnh không cách nào tưởng tượng nổi.
Thương Thiên Kỳ không cho chần chừ thêm nữa, liền kéo tay dẫn cô ra khỏi quán cà phê.
Bị kéo ra bên ngoài, Tô Lưu Cảnh không được tự nhiên muốn giãy tay ra, vậy mà Thương Thiên Kỳ lại như có như không nắm càng chặt hơn, làm cô lúng túng nói: "Cái đó, chúng ta đi đâu vậy?"
Thương Thiên Kỳ dí dỏm nháy nháy mắt, dưới ánh mặt trời đôi mắt của anh càng rực rỡ giống như đá quý giấu dưới đáy biển sâu: "Hẹn hò!"
Cái gì? ! Tô Lưu Cảnh kinh ngạc trợn to hai mắt, hẹn hò sao?Cô không nghe lầm đấy chứ? Cô nhớ bọn họ mới chỉ gặp mặt nhau có hai lần, ngay cả quen biết cũng không phải, anh đang đùa gì thế?
"Không, không được!". Tô Lưu Cảnh vừa chuẩn bị cự tuyệt, đột nhiên chân liền vấp phải cái gì đó, không khổng chế được mà nhào lên phía trước.
Trước mặt lại chính là phương hướng của Thương Thiên Kỳ !
"A!" Tô Lưu Cảnh không còn kịp làm bất kỳ phản ứng nào, thân thể không khống chế được mà vọt thẳng tới chỗ của Thương Thiên Kỳ.
Trong nháy mắt va chạm, môi của hai người như có như không sượt qua nhau, mặt đối mặt, sau đó cô liền được Thương Thiên Kỳ kịp thời ôm vào trong lòng.
Hai người họ đều vô cùng kinh ngạc, một người thì hoàn toàn khiếp sợ đến cứng đờ, một người lại mỉm cười vui vẻ vì có được kinh hỉ ngoài dự đoán.
Chỉ là ai cũng không có ai chú ý tới đường phố đối diện cách đó không xa, trong chiếc xe Maybach màu xám bạc, trong ánh mắt thâm thúy dâng trào sóng ngầm mãnh liệt, tỏa ra một tầng khói mù đen đặc, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng hai người đang ôm nhau, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Mà ở phố đối diện, hai người kia vẫn duy trì tư thế ôm nhau, một quên tránh thoát, một hài lòng hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực. Đại não của trong nháy mắt bị đình trệ. . . . . . hoàn toàn sợ đến ngây người.
Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang lên dồn dập, đem Tô Lưu Cảnh đang từ trong mơ màng quay về với thực tại.
Lúc này Tô Lưu Cảnh vội vàng nhảy ra khỏi lồng ngực của Thương Thiên Kỳ, nhưng xấu hổ không dám nhìn thẳng vào anh, hốt hoảng nhận điện thoại: "Alo. . . . . ."
Bên đầu kia trầm mặc một hồi, sau đó một giọng nói trầm thấp mà tràn đầy từ tính truyền đến: "Tô Lưu Cảnh, cô đang ở đâu, làm cái gì?"
Hình Hạo Xuyên?
Tô Lưu Cảnh lập tức luống cuống, không biết phải đáp như thế nào, trong lòng không khỏi chột dạ, cô cảm thấy mình giống như một người vợ ra ngoài vụng trộm bị chồng mình bắt quả tang vậy.
Này, Tô Lưu Cảnh, mày đang nghĩ lung tung gì vậy? Cái gì mà vợ ra ngoài vụng trộm, đầu mày bị hỏng rồi!
Thế nhưng theo bản năng cô cũng cảm thấy không thể nói cho Hình Hạo Xuyên biết bây giờ đang làm cái gì, chần chừ một lát mới qua loa đáp: "Tôi, tôi đang ở bệnh viện thăm em trai."
Bên đầu điện thoại kia liền lâm vào trầm mặc lần nữa, cơ hồ có thể nghe rõ mồn một nhịp tim đang đập hoảng loạn của cô, thình thịch thình thịch trong lồng ngực, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà lòng bàn tay của Tô Lưu Cảnh đã ướt đẫm mồ hôi.
Ước chừng khoảng mười mấy giây sau, mới truyền đến tiếng đáp lại: "Vậy sao?" Thanh âm rất trầm, giống như đầm sâu ngàn dặm, Tô Lưu Cảnh tựa như nghe được trong câu hỏi này ẩn chứa một sự giễu cợt cùng với tức giận tái mơ hồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT