Nhưng mà cô lại càng không muốn ở đây chịu đựng ánh mắt lạnh như băng cùng với thái độ xem thường của Hình Hạo Xuyên, nghĩ thế liền cắn chặt răng đẩy cửa xe ra.
Chiếc xe không hề có ý dừng lại, cửa xe chỉ "cạch" một tiếng gọn gàng linh hoạt đóng lại, hất bụi lao thẳng về phía trước.
Tô Lưu Cảnh đứng ở ven đường, mờ mịt nhìn cảnh sắc xa lạ chung quanh, ngay cả mình rốt cuộc đang ở chỗ nào cũng không biết thì trở về thế nào đây?
Đang lúc mờ mịt, thậm chí cô còn nghĩ cứ như vậy mà chạy trốn đi, nhưng ngay sau đó lại dẹp đi ngay ý tưởng buồn cười này của mình, có thể chạy trốn đi đâu chứ? Chỉ cần Hình Hạo Xuyên muốn, với năng lực của anh, bằng thủ đoạn cùng với quyền thế kia, thì chẳng tốn tí sức lực nào là có thể tìm được cô rồi, huống chi, em trai vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.
Tô Lưu Cảnh, mày quả nhiên vẫn còn quá ngây thơ, quá ngu xuẩn.
Hít sâu một hơi, men theo phương hướng biến mất của chiếc xe liền đi về phía trước, con đường này thật yên tĩnh, không có một tia âm thanh nào, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống, vô cùng chói mắt, nắng tháng chín vẫn còn bỏng rát, gay gắt chiếu lên trên da, may là Tô Lưu Cảnh cực khổ đã quen, tuy vậy cũng có chút không chịu nổi.
Gọi điện thoại nhờ Dĩ Hinh giúp đỡ sao? Nhưng cô phải giải thích chuyện này như thế nào đây? Trừ Dĩ Hinh ra, còn có ai có thể trợ giúp cô chứ?
Đang buồn rầu , một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ đột nhiên lướt qua bên cạnh , không biết tại sao lại dừng lại, lập tức lùi về phía sau.
Tô Lưu Cảnh cho là mình đang chặn đường của họ, liên tục không ngừng lui sang bên cạnh.
Nhưng chiếc xe thể thao kia dĩ nhiên cũng vẫn dừng ở bên cạnh cô.
Một người người đàn ông mặc âu phục màu trắng đưa kính gác lên trên tóc, mỉm cười nói với cô: "Tiểu thư, tôi có thể giúp được gì cho cô không?"
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc chỉ chỉ vào mình, mắt to trong suốt tựa hồ như muốn nói: Tôi sao?
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc xác thực cũng dễ hiểu, bọn họ vốn là người xa lạ, người đàn ông này xem ra lại là người giàu có, có bắn đại bác cũng không tới cùng nơi, làm sao vô duyên vô cớ lại rơi xuống một người chìa tay ra giúp đỡ cô chứ?
Người đàn ông mỉm cười nhíu nhíu vai, mắt cong lên, gương mặt đẹp trai tràn đầy chân thành: "Tôi không có vinh hạnh này sao?" Anh ta chỉ tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, vừa trẻ tuổi, vừa anh tuấn, lại nhiều tiền, vừa nhìn liền khẳng định rất được các cô gái hoan nghênh.
Tô Lưu Cảnh chần chừ nhìn một con đường xa tít tắp cơ hồ không thấy đích đến trước mắt, lại nhìn vào gương mặt chân thành vô hại của anh chàng kia, cắn răng quyết đinh. Thôi! Dựa vào chính mình coi như có đi tới trời tối cũng không nhất định đi được đến nội thành, mà cô lại còn không biết đường, nơi này ngay cả bóng dáng taxi cũng không có, chứ đừng nói gì đến xe buýt, huống chi trên người cô cái gì cũng không có, cũng không có gì để sợ cả. Cô tin, trên đời này vẫn còn có người tốt .
Nghĩ như vậy, Tô Lưu Cảnh cũng không dài dòng dây dưa, quyết định lên xe.
Người thanh niên hứng thú nhìn Tô Lưu Cảnh, nói: "Không sợ tôi là người xấu, có mưu đồ bất chính với cô sao?"
Tô Lưu Cảnh mấp máy môi, không nhịn được liếc mắt đáp: "Những người có tiền có phải vẫn thích chơi trò chơi như vậy hay không? Từ quần áo cho đến chiếc xe thể thao này vừa nhìn cũng biết, anh nhất định không phải là người bình thường, đã như vậy, nếu muốn phụ nữ mà nói, thì tùy tùy tiện tiện ngoắc ngoắc tay lập tức có cả một đống lớn các cô gái nhào tới, cần gì phải hí sái với bần dân như tôi đây làm gì?"
Nụ cười trong mắt chàng trai càng tăng lên, không nhịn được khẽ cười, vui vẻ nói: "Ha ha, quả nhiên có ý tứ."
Người thanh niên cũng không trả lời, hỏi thẳng: "Tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi cô muốn đi đến đâu?"
Tô Lưu Cảnh liền báo địa danh, sau đó anh ta liền lưu loát đạp chân ga, tay lái khẽ đánh một đường vòng cung xinh đẹp, xe thể thao màu đỏ giống như tia chớp xông ra bên ngoài.
Tốc độ thật sự rất nhanh, chẳng khác gì tên lửa cả, Tô Lưu Cảnh bị dọa sợ vội vịn vào cửa xe, bên tai là tiếng cười sảng lãng của chàng trai: "Xin chào, tên tôi là Thẩm Minh Phong."
Rốt cuộc cũng trở lại Hình gia, Tô Lưu Cảnh vô cùng nói cảm ơn sau đó bước vào bên trong.
Trong phòng khách, Hình Hạo Xuyên đang đen mặt ngồi ở trên ghế sofa lật xem tài liệu, nhìn thấy Tô Lưu Cảnh trở lại, cất giọng âm trầm nói: "Đứng lại!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT