Từ ngôi nhà kia đi ra ngoài, Tô Lưu Cảnh tựa người vào trên kính xe, giống như một con cá suýt chút nữa bị chết vì thiếu oxi rốt đã được trở lại trong nước, hổn hển thở dốc. Gió từ bên ngoài thổi vào trong cửa sổ, lướt qua mặt của cô, lạnh buốt.
Ngôi nhà đó tượng trưng cho tiền bạc và quyền lực nhưng lại làm cho cô thấy khó thở, ngay cả hô hấp cũng có vẻ rất khó khăn.
Người giống như cô trời sinh đã thấp hèn, còn bọn họ luôn luôn đứng ở vị trí cao cao tại thượng; cô chẳng khác gì cô bé lọ lem tự ý xông vào cung điện nguy nga tráng lệ; người như cô bước vào trong đó quả thật chính là một tỳ vết. . . . . . Nhưng cũng không có ai nghĩ tới, nếu như có thể, cô tình nguyện cả đời này cũng sẽ không bước chân vào ngôi nhà đó!
Nhưng mà, cái thế giới này vốn không hề công bằng.
"Sao, uất ức hả?" Hình Hạo Xuyên vừa mở tài liệu điện tử mà Lưu Thừa gởi tới, vừa lạnh nhạt hỏi.
Tô Lưu Cảnh cắn răng, đáp: "Không." Nỗ lực giữ cho mình bình tĩnh cùng với nhu thuận, nếu đã làm thuê cho anh ta, thì cần phải có thái độ phục vụ đúng mực không phải sao?
Hình Hạo Xuyên ngẩng đầu lên, nhíu mày, phát ra một tiếng không rõ nghĩa: "Hửm?"
Tô Lưu Cảnh không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, không muốn trò chuyện với anh nữa.
Chợt, một bàn tay thon dài từ từ đưa sang, nắm lấy cái cằm của cô, kéo cô quay lại nhìn thẳng vào mình nói: "Cô đang oán hận tôi?"
Tô Lưu Cảnh nỗ lực muốn tránh thoát, vậy mà bàn tay kia lại càng thêm dùng sức, chỉ đành phải để mặc cho anh giữ cằm, rũ mí mắt xuống đáp: "Không có."
Hiển nhiên, đáp án này cũng không thể khiến Hình Hạo Xuyên hài lòng, các ngón tay kia rõ ràng đang lôi kéo cô đến gần, hơi thở của anh phả lên trên mặt của cô, ánh mắt đen nhánh thâm thúy nhìn thẳng không cho cô tránh né, khóe môi nâng lên đường cong nhàn nhạt, nói: "Có lẽ Thím Bình đã quên nói cho cô biết một quy củ nữa, đó chính là tôi không thích người khác nói láo ở trước mặt mình."
Tô Lưu Cảnh nghe xong, miệng liền khô khốc, uất ức và chán ghét mới vừa rồi thật vất vả mới đè xuống được lại xông đến lần nữa: "Tiên sinh, tôi cầm tiền của ngài nên phải nghe theo mệnh lệnh của ngài, cái này thì có cái gì không đúng? Ngược lại nên cám ơn ngài cho tôi có cơ hội để ‘ làm việc ’!" Đúng vậy, cô chỉ muốn xem những chuyện này trở thành công việc, cũng sẽ không thấy khó khăn nữa, càng sẽ không bởi ánh mắt soi mói của người khác mà đau lòng, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Hình Hạo Xuyên nhìn cô triển khai toàn bộ phòng bị cùng với ánh mắt trong suốt mà quật cường kia, thình lình bật cười lên: "Tô Lưu Cảnh, cô thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng." Cô như vậy giống như trở lại lần đầu tiên bọn họ gặp mặt không hề che giấu đề phòng hay giễu cợt.
Tô Lưu Cảnh mấp máy môi, nhưng cũng không làm đáp lại.
Hình Hạo Xuyên lại đùa giỡn nói tiếp: "Chỉ là ‘ công việc ’ làm người phụ nữ của tôi hình như cô chưa làm được đến nơi đến chốn thì phải." Tiếng nói vừa dứt, anh chợt túm lấy cái gáy của cô, đôi môi mỏng không chậm trễ chút nào liền áp xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT