Người kia đứng ngược chiều ánh sáng, cả khuôn mặt như được phủ một vầng sáng chói lóa, tuy không nhìn rõ nhưng hơi thở ấm áp này lại vô cùng, quen thuộc đến mức chỉ cần ngay giây đầu tiên cô liền nhận ra đó là ai.

“Lưu Cảnh.”, người kia nhẹ giọng gọi, chỉ hai chữ nhàn nhạt, lại ẩn chứa một chút khàn khàn, tựa như tình cảm đã đè nén từ lâu.

Tô Lưu Cảnh không dám tin mắt chữ O mồm chữ A, hốc mắt cũng trở nên ẩm ướt, cánh môi nhẹ nhàng khép mở, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng lời đến khóe miệng, lại không thể thốt lên nổi.

Mà trong đôi mắt của người vừa tới cũng thâm thúy như biển sâu, nỗi nhớ nhung tích lũy trong nhiều năm khi gặp lại người trong lòng lập tức bùng phát dữ dội. Anh dùng sức kéo tay Tô Lưu Cảnh, lôi cô vào trong ngực của mình, ghì chặt đến mức chỉ hận không thể hòa tan người trước mắt vào trong sinh mệnh của mình, sau đó chậm rãi nói: “Lưu Cảnh, có phải là em không?”

Chỉ mấy chữ đơn giản, nhưng lại khiến cho người ta kích động muốn rơi lệ.

Tô Lưu Cảnh bất ngờ bị ôm lấy không nhịn được mà nước mắt như mưa, chậm rãi thôt lên: “Anh Nghiêm. . .”

Người này bốn năm trước chẳng khác nào một người anh trai che chở, bảo vệ cho cô, thay cô suy nghĩ mọi mặt, thật tốt quá, lại gặp được anh ở đây.

Nghiêm Hàn Dư của bốn năm sau càng thêm chững chạc thành thục, tuy nhiên sự ấm áp tỏa ra từ con người anh từ đầu đến cuối cũng chưa từng thay đổi.

“Tại sao lại khóc? Trách anh bao nhiêu năm qua cũng không tới tìm em sao?“. Cơn sóng cồn trong lòng Nghiêm Hàn Dư rốt cuộc cũng đã bình ổn lại, êm ái buông Tô Lưu Cảnh ra, dịu dàng giơ tay lên lau đi những giọt nước mắt đang vương trên má cô.

Bốn năm qua, anh cũng như Hình Hạo Xuyên, vẫn một mực tìm kiếm người con gái này, nhưng do tài lực cùng với thế lực của mình không bằng được người kia nên việc tìm kiếm cô chẳng khác nào nhà sư khổ hạnh, từng bước gian nan lần theo dấu vết của cô ở từng ngóc ngách trên thế giới. Cho đến trước đây không lâu, lấy được tin tức của cô từ chỗ Tống Dĩ Hinh, chỉ muốn ngay lập tức bay tới tìm người, tuy nhiên một sự kiện kinh người đã đột nhiên ngăn trở bước chân của anh.

Sự dịu dàng ấm áp của anh vẫn hệt như bốn năm trước, cứ như bọn họ chưa từng bị ngăn cách bởi thời gian, lòng Tô Lưu Cảnh chợt đau xót, hốc mắt không kìm được càng ngày càng nóng hơn.

Nghiêm Hàn Dư, ở trong lòng cô tựa như một người anh trai thân thiết vĩnh viễn không ai có thể thay thế được. Bốn năm trước, khi nguy cơ bốn phía ập tới, trong lúc cô đơn độc không ai giúp đỡ duy nhất chỉ có người đàn ông này vẫn ở bên cạnh dùng sự ấm áp của mình giúp cô chống đỡ hết thảy. Hơn nữa cô cũng biết rõ những năm qua anh vẫn luôn tìm kiếm mình, tuy biết mình thiếu nợ ân tình người ta cũng không cách nào đáp lại, nhưng đến khi giáp mặt với Nghiêm Hàn Dư cô vẫn không đành lòng cự tuyệt.

Cuối cùng Nghiêm Hàn Dư cũng xuất hiện, rốt cuộc anh đã phát hiện ra bí mật gì?...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play