Bên tai vang lên tiếng thịt bị xé rách, Tô Lưu Cảnh mở to mắt, không ngừng liên tưởng đến một màn nhanh như chớp mới vừa xảy ra, Hình Hạo Xuyên đột nhiên ôm chặt lấy cô chắn ở đằng trước, trong giây phút đó thân hình cao lớn của anh lại rung lên mãnh liệt.
Thế là thế nào? Mới vừa rồi. . . . . . đã xảy ra chuyện gì?
Cô đang nằm mơ, có phải không? Nào là ám sát, nào là rơi xuống nước, nào là mưa bom bão đạn, tất cả đều chỉ là ảo giác, anh sao có thể. . . thay cô đỡ đạn? Tại sao anh lại làm như vậy? !
Tô Lưu Cảnh không phản ứng kịp, chờ đến lúc thấy Hình Hạo nghiêng ngả rơi vào trong nước, mới đột nhiên bừng tỉnh: “Hình Hạo Xuyên!”
Lúc này trong đầu Tô Lưu Cảnh không còn nghĩ được bất cứ điều gì, chỉ ra sức kéo người nào đó đang dần dần chìm xuống sông lên. Nhưng không hiểu sao tay của cô cứ mãi run rẩy, cố gắng hết sức nhưng vẫn không có đủ lực để kéo anh lại, người kia vẫn chầm chậm đổ xuống? Tại sao nước sông vốn trong suốt lại không ngừng xuất hiện những vệt máu loang lổ hòa vào trong nước từ từ phân tán, nhiễm đỏ cả một khoảnh sông?
“Không sao, tôi. . . không sao đâu . . .”, Hình Hạo Xuyên muốn vỗ vỗ tay Tô Lưu Cảnh trấn an, nhưng mới vươn được một nửa, lại không còn hơi sức, xụi lơ vào trong nước, bất tỉnh.
“Anh mau tỉnh lại đi!”, Tô Lưu Cảnh cố gắng gọi, vậy mà ngón tay vừa giơ tay lên, đập vào mắt là vệt máu đỏ tươi nóng đến mức như muốn đốt cháy tất cả.
Tay Tô Lưu Cảnh run run, thân thể cũng nghiêng ngả theo, chỉ chực ngã vào trong làn nước lạnh lẽo: “Hình Hạo Xuyên. . . anh mau tỉnh lại!“.
Tô Lưu Cảnh liều mạng, nỗ lực ôm lấy anh muốn kéo lên bờ, vậy mà mới vừa đặt chân đến bờ thì ngay lúc đó lại bị một khẩu súng không biết từ đâu chui ra dí vào gáy, tiếp đến là tiếng súng bén nhọn đến kinh người lập tức vang lên. . . . . .
*********OOXX***************OOXX*****************
Bên ngoài phòng cấp cứu, Tô Lưu Cảnh lẳng lặng ngồi trên ghế, một tay dùng sức đè lên cánh tay bị thương đã được băng bó, hiện giờ hai hàm răng vẫn còn va vào nhau lập cập, bản thân cô vẫn chìm đắm trong nỗi sợ hãi tột cùng.
Cô nhắm mắt lại, ngăn mình không được nghĩ lung tung nữa, nhưng những hình ảnh hỗn loạn trong thời khắc ngắn ngủi kia lại cứ chầm chậm tua đi tua lại trong đầu không ngừng.
Trong nháy mắt khi bị dí súng vào gáy cô đã thầm nghĩ rằng hôm nay mình và Hình Hạo Xuyên sẽ phải chết dưới con sông kia rồi, may mà Lưu Thừa kịp thời dẫn người chạy tới, mà đám sát thủ tựa hồ sợ kinh động đến nhiều người nên không tiếp tục dây dưa nữa lập tức rút quân.
Tiếng máy theo dõi tít tít từ trong phòng giải phẫu, không ngừng truyền ra, tuy yếu ớt như vậy nhưng lại giống như cây kim đâm từng nhát vào tim cô, chẳng khác nào quỷ thần đòi mạng. Tô Lưu Cảnh mệt mỏi rã rời vùi đầu vào trong cánh tay, cưỡng chế mình không nên nghĩ lung tung nữa, nhưng cô biết, những rối loạn trong lòng kia không nào kìm lại được.
Nhớ lại lời bác sĩ mới vừa nói lúc nãy, Hình Hạo Xuyên bị trúng ba phát đạn, một phát ở trên đùi, một phát ở cánh tay, có lẽ trong lúc chạy trốn đám sát thủ kia anh đã sớm bị thương. Còn phát đạn cuối cùng là bị bắn từ phía sau lưng, xuyên thủng phổi làm gãy hai xương sườn, đến bây giờ vẫn còn nằm ở trong lồng ngực, phát đạn này cực kỳ nguy nghiểm, hơn nữa còn mất máu quá nhiều. . . . . .
Nghĩ đến đây, Tô Lưu Cảnh dùng sức cắn môi dưới thầm nhủ: Sao lại như vậy chứ, cô đã quyết định phải trả thù anh, trả thù gia tộc của anh, nhưng tại sao ngay trong lúc này lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy? Bọn họ vốn là kẻ thù của nhau, từ khi sinh ra đã được định trước là kẻ địch của nhau, chỉ có thể tổn thương lẫn nhau mà thôi. Nhưng khi Hình Hạo Xuyên nhào đến đỡ đạn thay cho cô, rốt cuộc anh đứng trên lập trường nào, tình cảm ra sao . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT