Phong Trác Nhiên vừa nhận được điện thoại hốt hoảng của Lạp Thụy liền vội vàng chạy tới, anh ta cứ tưởng rằng Tô Lưu Cảnh bị uất ức gì, cho nên mới liều mạng phi như bay đến muốn làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân, không nghĩ tới vừa đi vào câu đầu tiên nghe được lại chính là: "Phong Thiếu, chúng ta giao dịch đi!".

Phong Trác Nhiên bật cười. Người phụ nữ Tô Lưu Cảnh này, thế nào mà mỗi lần đều tạo cho anh ta một niềm kinh ngạc mới như thế chứ.

"Hả? Giao dịch? Ha ha, cô là người phụ nữ đầu tiên mở miệng muốn cùng tôi giao dịch!", Phong Trác Nhiên rất hứng thú bước đến, ngồi tựa lưng trên ghế sô pha, khoanh tay trước ngực, nhếch miệng hỏi: "Vậy cô muốn giao dịch cái gì?".

Tô Lưu Cảnh hít sâu một hơi, nắm chặt lòng bàn tay, rốt cuộc cũng nói: "Tôi muốn đính hôn với anh!".

"Đính hôn? Cô, với tôi?", Phong Trác Nhiên lần này lại càng kinh ngạc, anh ta nhớ trước đây không lâu Tô Lưu Cảnh còn tránh mình như tránh tà, nhưng bây giờ lại đưa ra yêu cầu như thế, thật . . . . . là làm người ta vừa mừng vừa sợ.

Sau mấy phút đứng hình, Phong Trác Nhiên hơi nhếch miệng, nghiêng người sang nói: "Mặc dù tôi phong lưu phóng khoáng, lịch sự nho nhã, cộng thêm gia sản tiền tỉ, có vô số phụ nữ vọng tưởng quỳ gối dưới gấu quần tôi, nhưng, Tô tiểu thư, hành động lần này của cô khiến cho Phong mỗ đây thật là thụ sủng nhược kinh!". Khóe miệng khẽ cong lên, ánh sáng nơi khóe mắt khẽ lưu chuyển, một điểm biến hóa rất nhỏ này càng làm cho anh ta trở nên yêu nghiệt vô cùng, chẳng khác nào một hồ ly gian trá.

Tô Lưu Cảnh nghe vậy, trong lòng cũng dần lạnh xuống, tên Phong Trác Nhiên này, có biết phân biệt trường hợp không thế, chẳng nghiêm chỉnh chút nào!

"Yên tâm, không phải đính hôn thật đâu, chỉ cần tuyên bố với ngoại giới tin tức này là được, tôi cũng sẽ không quấy nhiễu cuộc sống riêng của anh! Chúng ta nửa điểm quan hệ cũng sẽ không có! Xin yên tâm, chúng ta chỉ đang giao dịch với nhau mà thôi!". Tô Lưu Cảnh cắn răng nghiến lợi nói. Đáng chết, anh ta tưởng cô và những người phụ khác đều giống nhau không mở to mắt mà coi trọng mình sao?

"Vậy . . . . . .tại sao tôi lại phải đồng ý với cô, hay nói cách khác là cô có điều kiệngì mà muốn tôi đồng ý chứ? Cô không phải không biết, nếu công bố sự kiện này với bên ngoài người chịu thua thiệt nhất chính là bản thân tôi, cho nên phí tổn thất danh dự này của tôi cũng không nhỏ đâu!". Phong Trác Nhiên chợt lại gần, mặt đối mặt nhìn cô, khoảng cách giữa hai người chưa đến mười centi, khẽ nhướng mày hỏi.

Tô Lưu Cảnh không biết mình là tốn bao nhiêu hơi sức, mới khắc chế không vung thẳng một quyền vào gương mặt yêu nghiệt kia, nói: "Dĩ nhiên, đây là chuyện vốn có lợi cho hai bên mà!".

"Trên thị trường hiện này người có thể sánh ngang với ‘Bàn tay của Thượng Đế ’ không ai khác chính là nữ vương Suzzy thần bí chưa xuất đầu lộ diện bao giờ, nay lại lấy thân phận vợ chưa cưới của Phong đại thiếu gia xuất hiện, không phải sẽ khiến cho ngoại giới nổi lên sóng to gió lớn hay sao? Anh không tốn một phân tiền nào mà lại có thể đạt được hiệu quả tuyên truyền tốt nhất, hơn nữa còn có thể nhân cơ hội này tuyên bố Phong Thái tiến quân vào lĩnh vực mới. Không những thế anh còn có thể lợi dụng danh nghĩa của tôi, chiêu mộ nhân tài hợp tác từ khắp nơi, mạnh mẽ đánh thẳng vào thị trường, vì Phong Thái mở ra một chân trời hoàn toàn mới, mà tôi, lại trở thành nhà thiết kế chính của anh. Việc này đối với Phong Thái các anh mà nói là quá hời rồi!". Từng câu từng chữ của Tô Lưu Cảnh mạch lạc rõ ràng, cô như vậy lại càng thêm chói mắt động lòng người.

Cô đã từng không tranh không đoạt chỉ muốn bình yên sống qua ngày, nhưng hiện tại nếu muốn báo thù, nhất định phải lớn mạnh hơn bây giờ rất nhiều!

Ngón tay của Phong Trác Nhiên nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn bóng loáng, nói: "Còn cô muốn mượn danh nghĩa của nhà họ Phong, để trả thù Hình Hạo Xuyên, đúng không?"

Tô Lưu Cảnh không hề phủ nhận, khẽ gật đầu đáp: "Đúng thế, đây là giao dịch chúng ta đã nói qua từ trước, chỉ có chút cải biến nho nhỏ, không hề ảnh hưởng đến đại cục, hơn nữa anh lợi càng thêm lợi, không phải sao?".

Phong Trác Nhiên nhìn vào khuôn mặt tái nhợt trước mắt, lại không ảnh hưởng đến ngũ quan xinh đẹp của cô chút nào, chậm rãi nói: "Nếu như mà tôi đoán không sai, thì còn có một phương diện nữa đó chính là —— cô muốn gánh chịu thị phi thay cho Thương Thiên Kỳ, chuyển toàn bộ tội lỗi sang cho mình, đúng chứ?". Đôi con ngươi sau gọng kính thật bình tĩnh phân tích, như có thể nhìn thấu tâm tư của người con gái này.

Còn Tô Lưu Cảnh thì lại khẽ chột dạ, cô lại bị anh ta đoán trúng nữa rồi!

Kế hoạch kia của cô còn có thêm cả ý tứ này, bởi vì cô chạy trốn, cho nên hôn lễ kia vẫn chưa tiến hành xong, ngay lập tức liền trở thành trò cười của tất cả mọi người. Nơi này lại không phải Trung Quốc, chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết những cơ quan truyền thông kia, vì thế trong khoảng thời gian này, bất luận là trên TV hay báo đài đều đang đưa tin rầm rộ về hôn lễ như hài kịch của Thương Thương Kỳ, anh trở thành mục tiêu của tất cả giới truyền thông, không chỉ danh dự bị tổn thương, mà Tập đoàn của gia tộc cũng phải chịu ảnh hưởng nhất định. Mặc dù Thương Thiên Kỳ chưa nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh trên ti vi, Tô Lưu Cảnh liền tự coi đó là lỗi của mình.

Cho dù bọn họ đã nói chuyện rõ ràng, nhưng Tô Lưu Cảnh vẫn muốn vì anh làm chút gì đó, bởi vì cô cho nên mới hại anh lâm vào tình cảnh như thế. Đây cũng chính là nguyên nhân thứ ba của cô: gánh toàn bộ tiếng xấu lên người mình, để cho ngoại giới suy đoán, mắng cô vô tình vô nghĩa cũng được, bám vào nhà quyền quý cũng được, cái gì cũng được cả. Dù sao tiếng xấu như thế này trước đây cô cũng đã nhận không ít, hiện tại có thêm chút nữa cũng chẳng sao.

Nhưng nguyên nhân thầm kín này lại bị Phong Trác Nhiên ngay lập tức đoán ra khiến cô thoáng kinh ngạc, thì ra vị Phong đại thiếu này ẩn dấu dưới vỏ ngoài hào hoa phong nhã, là sự thâm trầm sâu xa ngoài sức tưởng tượng của cô, thậm chí, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.

Phong Trác Nhiên nhìn cô một lát, rốt cuộc mới nói: "Được, tôi đồng ý, cuối tuần này sẽ mở họp báo tuyên bố tin tức này, đến lúc đó Nữ vương điện hạ xinh đẹp, xin hãy chuẩn bị cho tốt . . . . .". Người này không nói thì thôi vừa cất lời là giọng điệu lại y hệt như những công tử phong lưu, đáng ăn đòn.

Tô Lưu Cảnh hung hăng liếc anh ta một cái không đáp.

"Có điều, tôi đã phối hợp như thế thì cô cũng nên thưởng cho tôi chứ nhỉ?". Phong Trác Nhiên chợt vòng tay ra sau lưng Tô Lưu Cảnh, cúi người xuống, ghé vào tai cô thầm thì.

Tư thế ái muội như thế, giống như đang muốn vây chặt Tô Lưu Cảnh lại, muốn ôm cô vào lòng.

Tô Lưu Cảnh thoáng sửng sốt, rồi hỏi lại: "Hả?" Quà tặng? Phần thưởng?

"Cô đã không cho, thì tôi liền tự ra tay vậy!". Phong Trác Nhiên giảo hoạt, cong cong mắt, ngay sau đó đưa ngón trỏ ra lướt nhẹ trên môi Tô Lưu Cảnh rồi sau đó đặt lên môi mình.

Hành động này chẳng khác nào như đang gián tiếp hôn môi, nếu so ra thì lại càng thêm mập mờ.

"Sao anh không chết luôn đi!", Tô Lưu Cảnh giận đỏ mặt, cắn răng phẫn hận nói.

Phong Trác Nhiên thức thời tránh sang một bên, cười ha hả sải bước đi ra ngoài, tựa như hồ ly vừa trộm được một vật quý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play