Vốc nước vào tay hắt lên mặt, Tô Lưu Cảnh nhìn bản thân mình trong gương dần dần lấy lại bình tĩnh. Cô gái trong gương dù không trang điểm tinh xảo nhưng càng nhe thế lại càng toát lên vẻ thanh thuần tự nhiên như đóa phù dung e ấp, trên mặt đượm vẻ u sầu, mi tâm nhíu lại thật sâu.

Tô Lưu Cảnh, mày không nên vì một người không liên quan mà rối loạn tâm tư như thế. Mày chỉ nên nghĩ đến Thương Thiên Kỳ, nghĩ đến ba của Tiểu Mễ, chỉ có anh ấy mới là người đáng giá để cho mày phó thác cả đời.

Mà người kia, cho dù trước đây có mối quan hệ gì, thì cũng chỉ là quá khứ đã qua, huống chi bản thân lại không có chút ấn tượng nào. Có lẽ giữa họ cũng không có dính dáng quá nhiều, đúng, chính là như vậy. Mặc kệ anh ta có nói gì, hay làm gì, cũng không cần quan tâm, không nên để ý.

Tô Lưu Cảnh tự nhủ như thế, tâm tư cũng dần trấn tĩnh lại, đi ra khỏi nhà vệ sinh, mắt vô tình liếc ra ngoài, thấy một hoa viên rất đẹp, lại còn rất an tĩnh, nó như tách biệt hẳn với bầu không khí ồn ào phức tạp trong hội trường lúc này, vì thế liền bước về phía đó.

Vừa đặt chân vào bên trong, quả nhiên thấy vô cùng hứng thú, nơi này vốn là một quán thưởng thức nghệ thuật cao nhã, từng bông hoa, ngọn cỏ, cây cối được bố trí hài hòa tinh tế, khác lạ, tất cả tạo thành một chiếc Piano khổng lồ, dưới là phím trắng, trên là phím đen, cao thấp chằng chịt, xuân ý dào dạt, cảnh tượng làm cho người ta ca thán không thôi, Tô Lưu Cảnh không nén nổi tò mò, men theo vào trong.

Cảnh trí bên ngoài so với bên trong quả thực chưa tính là gì, thú vị nhất chính là trung tâm của khu vườn. Một vòng cây cối cao thấp không đồng nhất tạo thành hình chiếc Piano, chỉ làm nền tô điểm cho đài phun nước tinh xảo kia, tuy không lớn, nhưng bao bọc chung quanh lại có mười mấy bậc thang, tạo thành hình xoắn ốc, những bọt nước trong suốt không ngừng phun ra, quả thật làm cho người ta trầm trồ không dứt.

Tô Lưu Cảnh thấy vậy, lại nổi lên tính trẻ con, mỉm cười tiến lên, thử bước lên bậc thang, lại nghe thấy tiếng nhạc thánh thót nhẹ nhàng vang lên từ dưới chân, theo âm thanh đó đài phun chợt tạo thành cánh cung như đang múa, đẹp vô cùng. Tô Lưu Cảnh thoáng bất ngờ, ngay sau đó lại nhịn không được thử thêm một lần, dòng nước văng lên cao tựa như đang chơi đùa cùng cô, từng bọt nước văng tung tóe lên trên người, quả thật vô cùng đáng yêu.

Thì ra đây chính là "Nhạc nước”.

Tô Lưu Cảnh thấy vậy không khỏi vui vẻ, định cởi giày, để chân trần, rồi vén làn váy lên cao, dẫm lên từng bậc tam cấp chơi đùa, mắt cá chân trắng nõn giống như trân châu, dưới làn váy màu đỏ mỹ lệ càng tôn lên vẻ mềm mại nuột nà, tỏa sáng lung linh, khóe miệng hơi mỉm cười, thật làm cho người ta không dời mắt được.

Tô Lưu Cảnh đang chơi được vui vẻ, khóe mắt lơ đãng liếc về cách đó không xa, đột nhiên thấp thoáng bóng dáng của ai đó, sợ hết hồn, vội nói: "Ai đó?".

Thấy cô hỏi vậy bóng dáng lạ lẫm cao lớn kia, từ trong bóng tối liền chậm rãi đi ra, Tô Lưu Cảnh kinh ngạc trừng lớn mắt, đây chẳng phải là Phong Trác Nhiên vừa mới gặp lúc trước sao? !

Người kia ưu nhã từ bóng cây đi ra, nhưng không trên mặt lại không hề lúng túng, tựa như việc anh ta xuất hiện ở đây cũng không là chuyện gì đáng ngạc nhiên cả, đôi mắt ẩn giấu sau chiếc kính gọng vàng mang theo ý cười, nói: "Chào Tô tiểu thư, mới vừa rồi thấy cô chơi rất vui, nên tôi không đành lòng quấy rầy, nhưng thấy cảnh đẹp này lại không đành dời bước, đã đường đột rồi!"

Mặt Tô Lưu Cảnh thoáng ửng hồng, lúc này mới phát hiện ra mình vẫn còn đi trần trên đất, lúng túng khẽ "A" một tiếng, rồi cuống quít kéo váy xuống, nhưng trong lòng cảm thấy không vui chút nào, dường như cách nói chuyện của vị Phong đại thiếu này cũng quá lỗ mãng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play