Một đêm này, gió thật lạnh, mang theo hơi thở nhiệt đới, kèm theo sự mát mẻ đặc trưng của hải đảo, giống như bị gió biển thôi miên, bên trong nhà, rèm cửa sổ màu trắng thật dài từ từ bay phất phơ hé lộ hình ảnh trên giường lớn, Tô Lưu Cảnh đang say sưa ngủ, trầm trầm, tóc dài đen mượt xõa tung trên gối chẳng khác nào nàng tiên cá đến từ đáy đại dương.
Trong ngực của cô là cậu nhóc đang cắn đầu ngón tay, tựa như con mèo nhỏ rúc vào lòng mẹ, cái đầu hơi ngẩng lên, bàn tay nhỏ bé cuộn thành một quả đấm, vừa ngủ còn vừa đưa vào miệng, dường như cậu đang mơ thấy mình được ăn món kẹo ngọt khoái khẩu thơm ngon vô cùng.
"Cô Michelle, A. . . . . . A, bà viện trưởng, thời mãn kinh đến rồi. . . . . . Mẹ, ai cũng không cho phép giành mẹ với em. . . . . ."
Nhìn xem, đêm này tốt đẹp đến nhường nào.
Ngoại trừ một người đàn ông đang từ sân bay sải bước ra ngoài, đi theo phía sau là mấy gã hộ vệ bước chân thoăn thoắt đầy vội vã. Trông anh ta thật long đong mệt mỏi, ngoại trừ bản thân ra không hề mang theo tí hành lý nào, duy nhất trên người chỉ có một trái tim kiên định cùng với nhiệt huyết bừng bừng.
Đúng vậy, dưới tình huống tất cả tin tức đều bị phong tỏa, anh không thể không áp dụng một phương pháp vụng về ngay cả chính bản thân mình cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng có quan hệ gì chứ, chỉ cần nó có tác dụng là được rồi. Tối thiểu, hiện tại anh và cô đang đứng ở trên cùng một hòn đảo, hít thở chung một bầu không khí.
Mặc dù, cho tới bây giờ, điều anh biết được chỉ là những thứ này.
Hình Hạo Xuyên đưa mắt quan sát đất nước xa lạ, lần đầu tiên cảm thấy thật bất đắc dĩ, trong biển người mênh mông kia người nào mới là người anh muốn tìm đây? Nhưng không sao, bốn năm cũng còn chờ được, vậy thì chút ít khó khăn này có gì không thể đợi đây?
"Đi, mau điều tra danh sách của khách du lịch của tất cả các khách sạn, cần phải tìm được tin tức về Tô Lưu Cảnh, Suzzy, hoặc là Thương Thiên Kỳ". Hình Hạo Xuyên trầm tĩnh hạ lệnh, con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng kiên định.
Đám cận vệ nhận mệnh rời đi, còn Hình Hạo Xuyên đứng tựa lưng vào một cây dừa cao lớn, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong, cùng áng mây xám lượn lờ như làn khói, cùng với đó Tây Ban Nha chậm rãi bước vào đêm. Trong bóng đêm, con ngươi của anh lóe sáng, lại có chút chán chường, thân tựa trên cây khô, hút thuốc, tư thái như thế đập vào ánh mắt của người khác lại cực kỳ tao nhã chẳng khác nào một Thân Vương chân chính.
Người đàn ông thần bí mà tràn đầy mị hoặc như thế, nhanh chóng hấp dẫn không ít ánh mắt ưu ái của các cô gái trẻ đi ngang qua, tất nhiên, đã là trai đẹp thì có người phụ nữ nào mà không bị thu hút chứ? Bắt đầu có một cô gái trẻ phóng khoáng tiến đến gần, nhưng anh chỉ vừa ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc mắt một cái, đã khiến cho những lời đã ra đến cửa miệng chưa kịp nói toàn bộ đều khựng lại ở trong cổ họng, ngơ ngác nhìn anh một thân một mình ưu nhã bước vào bóng tối sâu thăm thẳm.
Thời gian tích tắc trôi qua, đón chào mọi người là một buổi sớm mai đầy nắng.
Ngoại trừ ở một góc khác, một đôi vợ chồng đang mở miệng gây gổ, khiến cho bé trai khóc thút thít, còn bé gái thì lại khanh khách cười thành tiếng thì buổi sớm mai này cũng được coi như hoàn mỹ.
Bạn học Tiểu Mễ thì sao? Khụ khụ, mặc dù năm nay cậu bé mới ba tuổi rưỡi, nhưng lại cứ kiên quyết xem mình là một thân sĩ, giờ phút này đang đi theo sau một thục nữ xinh đẹp, lịch sự cười hỏi: "Xin chào, tôi tên là Tiểu Mễ, tiểu thư, xin hỏi có thể nói cho tôi biết tên của cậu được không?".
Cô gái nhỏ xinh đẹp đại khái chỉ khoảng năm tuổi chẳng thèm ngó ngàng tới cậu bé, nghiêng đầu sang chỗ khác, cũng không để ý đến câu hỏi của cậu.
"Tôi chỉ muốn chúng ta làm bạn mà thôi, tôi có thể tìm vỏ ốc giúp cậu, cậu có thích kẹo ngọt không? Ba tôi đã đồng ý mua cho tôi một căn phòng bằng kẹo, tôi còn có thể mời cậu đến ăn cùng!". Mắt thấy sắc dụ không thành, cậu nhóc lập tức thay đổi chiến thuật, mang thức ăn ra dụ dỗ.
Cô bạn nhỏ kia liền hô "stop", ỷ vào thân hình cao hơn Tiểu Mễ, miệt thị nói: "Kẹo ngọt chỉ dành cho những đứa bé chưa trưởng thành mà thôi, đúng thật là ngây thơ!"
Bảo bối Tiểu Mễ chưa từng thấy qua một mỹ nhân nào lạnh lùng như thế liền hít sâu vào một hơi.
Cô bạn nhỏ cũng chẳng thèm nhìn cậu, sau đó ngẩng cao đầu bước về phía cậu nhóc chỉ cao tới ngang cằm Tiểu Mễ nói: "Hừ! Tôi đã có bạn trai rồi!". Nói xong liền giống như công chúa, cao ngạo lại hả hê rời đi.
Bỏ lại bảo bối Tiểu Mễ bi thương đứng ở đó, tự chữa lành vết thương đang chồng chất trong lòng. Sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn, nơi này là nơi nào? Cậu nhóc một đường đuổi theo tiểu mỹ nữ, thế nhưng lại bị lạc đường! Lần này thì hỏng bét rồi, mẹ nhất định sẽ tức giận! Mẹ mà tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cái mông liền lập tức nở hoa rồi!
Cậu nhóc có chút gấp gáp, vội vàng xoay người muốn chạy trở về. Nhưng vì không nhìn đường nên liền va vào một cái chân thon dài, sau đó nhếch nhác ngã ngửa ra đằng sau, trên mặt trên người đều toàn cát là cát.
Hình Hạo Xuyên căn bản không để ý đến cậu nhóc, chỉ cảm thấy vật nhỏ nào đó va vào chân mình, sau đó ngã xuống, cúi đầu mới phát hiện thì ra là một bé trai hết sức đáng yêu.
Tiểu Mễ ngã ra đằng sau, trong miệng toàn là cát, liên tục phun ra phì phì, mặt cũng không kịp lau, miệng mở to muốn khóc lớn lên. Cái mông thật là đau . . . . . . Thật là đau quá oa oa. . . . . .
Hình Hạo Xuyên nhíu mày, mặc dù không cố ý, nhưng khi dễ một đứa con nít như vậy tóm lại vẫn là không tốt. Anh liền cúi người xuống, muốn bế cậu bé lên.
Tiểu Mễ hoảng sợ nhìn “ông chú kỳ lạ “ đang nhích lại gần mình, trực tiếp liên tưởng người này đến nhân vật phản diện trong phim The Matrix, muốn dẫn mình trở về treo ngược lên đánh. Ngay lập tức cậu nhóc liền bị ý tưởng này của mình dọa sợ, hai tay giao ở phía trước, rồi không ngừng lui về phía sau, hét lên: "Ông muốn làm gì! Cứu mạng ! Help! Ở đây có kẻ biến thái muốn bắt cóc trẻ con!".
Âm lượng của Tiểu Mễ rất lớn, dùng cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh cầu cứu, đứa bé đáng yêu như vậy đang nhờ giúp đỡ, nhanh chóng hấp dẫn không ít sự chú ý của du khách.
Hình Hạo Xuyên chưa từng gặp qua tính cảnh này bao giờ, nhíu nhíu mày, đứa nhỏ này suy nghĩ gì không biết, anh chỉ bế cậu nhóc dậy mà thôi: "Tôi. . . . . ." Nhưng chưa kịp giải thích, thì ánh mắt của du khách bên kia đã sắc bén bắn sang.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Hình Hạo Xuyên không nói gì, xoay người muốn rời đi.
Thấy người trước mắt muốn đi, con ngươi Tiểu Mễ mở thật lớn, cái ông chú kỳ lạ này xem ra không phải là kẻ xấu, lập tức ngừng kêu la, ôm cổ chân của anh, cười cười giả bộ đáng thương nói: "Chú kì lạ. . . . . . Đưa cháu trở về được không? Cháu bị lạc đường, mẹ cháu khẳng định rất lo lắng, chú kì lạ. . . . . . chú là người tốt, xin chú. . . . . .". Trên gương mặt nhem nhuốc, nước mắt lưng tròng, kèm theo cái miệng nhỏ nhắn mở ra đóng vào liên tục, mở lời cầu xin điềm đạm đáng yêu. Bộ dáng kia, quả thật như tiểu thiên sứ rơi vào nhân gian, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt. Nơi nào còn nhìn ra được dáng vẻ tiểu ác ma mới vừa rồi nữa chứ.
Hình Hạo Xuyên không muốn rước họa vào thân nữa, mới vừa rồi chẳng phải vừa được dạy dỗ rồi sao?
Không nghĩ tới Tiểu Mễ thế nhưng lại dùng sức ôm chặt lấy bắp đùi của anh, sau đó lần nữa khóc lên: "Ba, đừng ghét bỏ con mà, Tiểu Mễ sẽ ngoan ngoãn, Tiểu Mễ nhất định không làm cho ba tức giận nữa, xin cha đừng vứt bỏ con, Tiểu Mễ đã không có mẹ, Tiểu Mễ thật đáng thương. . . . . . hu hu hu. . . . . ."
Lần này lại nhanh chóng hấp dẫn không ít sự chú ý của phái nữ chính nghĩa, rối rít chỉ vào Hình Hạo Xuyên mắng: "Ôi chao, đứa bé này thật đáng thương, người đàn ông kia thoạt nhìn có vẻ đứng đắn, thế nào lại không có trách nhiệm như vậy. . . . . ." BLABLA vô số.
Mặt Hình Hạo Xuyên tái xanh, khóe miệng giật giật mấy cái: đây là con nhà ai không biết, quả thật nên lôi ra đánh đòn mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT