Tô Lưu Cảnh cúi xuống, dùng khăn tay lau mồ hôi trên đầu con trai, nói: "Không phải con nói muốn mua quà tặng sinh nhật cho cô Michelle xinh đẹp ở nhà trẻ sao?". Cậu nhóc năm nay mới vừa nhập học, ở nhà trẻ, mặc dù tuổi của cậu so với những đứa bé khác không chênh nhau nhiều lắm, nhưng nghiễm nhiên lại trở thành tiểu lão đại trong lớp, cái miệng nhỏ lanh lợi luôn khiến cô giáo nhất mực cưng chiều, nhưng người cậu thích nhất lại là cô Michelle xinh đẹp trẻ tuổi nhất trong nhà trẻ.
"Nhưng, con thật sự rất đói. . .", cậu nhóc chu miệng lên, bắt đầu xuất chiêu nũng nịu trăm thử trăm trúng của mình ra.
Bởi vì cô bị tai nạn xe cho nên lúc Tiểu Mễ vừa sinh ra chẳng khác nào con mèo nhỏ, vừa gầy lại yếu, ngay cả bác sĩ cũng lắc đầu cảm thán sợ rằng sức đề kháng của cậu bé về sau sẽ rất kém. Vì việc này nên Tô Lưu Cảnh đối với cậu nhóc vô cùng áy náy, vì vậy bất luận cậu muốn cái gì cũng đều tận lực thỏa mãn, không nghĩ tới bây giờ hơn ba tuổi, chẳng những không yếu đi, ngược lại càng ngày càng khỏe mạnh, nhưng kèm theo đó cũng càng ngày càng nghịch ngợm. Thật không biết nên vui mừng hay là nên tức giận.
Tô Lưu Cảnh bẹo cái má phúng phính, sau đó dắt tay của cậu nói: "Được, vậy chúng ta sẽ đi ăn cái gì đó!"
Tiểu Mễ lập tức hoan hô kéo mẹ tay chạy vào một hàng ăn dành cho trẻ con.
"Con muốn cái này, cái này, cái này, cả cái này nữa!". Tiểu Mễ chỉ một đống ác loại bánh màu sắc rực rỡ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của mẹ mình, liền rụt cổ lại, le lưỡi, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười ngọt ngào nói với nữ phục vụ: "Chị gái xinh đẹp, em còn nhỏ, ăn không hết, hai thứ này không lấy nữa được không?". Đôi mắt đen lúng liếng lại trong suốt mở to, ngây thơ nhìn người đối diện, cho dù là ai cũng không thể cự tuyệt được, lại còn thấy yêu muốn chết.
Nữ phục vụ nghe thấy mấy chữ chị gái xinh đẹp kia liền vô cùng vui vẻ, lập tức mỉm cười nói: "Được, vậy chị lấy thêm cho em một ly nước xoài nhé!".
Nữ nhân viên phục vụ quả thật nhìn đến ngây người, cười vui vẻ đi chọn món ăn. Cậu bé vừa cơ trí vừa đáng yêu như vậy, lớn lên nhất định sẽ là một đại soái ca.
Tô Lưu Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, Tiểu Mễ thật không biết được di truyền từ ai, còn nhỏ như vậy mà đã đầy một bụng xấu, rõ là. . . . . .
"Mẹ, con muốn đi vệ sinh . . . .", Tiểu Mễ chủ động trượt xuống khỏi ghế, rất may đây là cửa hàng dành cho trẻ em nên tất cả bàn ghế đều hết sức nhỏ gọn, so với những chỗ khác thấp hơn nhiều.
Cậu nhóc già dặn hơn so với tuổi của mình, điểm này so với những đứa trẻ cả ngày lẫn đêm kề cận bên cha mẹ thật sự rất khác biệt. Nhớ hôm nào đó, Tô Lưu Cảnh muốn dắt con trai đến nhà vệ sinh thì cậu nhóc đột nhiên ôm chim nhỏ của mình, nói: "Mẹ, mẹ là con gái, mà đã là con gái thì không thể nhìn tiểu kê kê của con trai được. . . . . ."
Điều này làm cho Tô Lưu Cảnh mỗi lần nhớ tới đều không nhịn được mà bật cười: "Cẩn thận một chút biết không?"
"Con biết rồi!", cậu nhóc trưng ra dáng vẻ của người lớn, đạp chân ngắn lên sàn nhà, tự mình chạy đến nhà vệ sinh, đẩy cửa ra, sau đó cởi quần, động tác cực kỳ thành thục.
Bên cạnh, đồng thời cũng vang lên tiếng tí tách, Tiểu Mễ quay đầu nhìn sang cậu bé hơi lớn hơn mình một chút bên cạnh, sau đó tinh quái cúi đầu, nói: "Tiểu kê kê của cậu thật nhỏ, so với tôi còn nhỏ hơn!".
Cậu nhóc bên cạnh cũng là bé trai xinh đẹp, khoảng tầm bốn tuổi, cao hơn Tiểu Mễ một chút, có điều dáng vẻ lại tương đối ngây thơ, nghe Tiểu Mễ nói, liền mở to hai mắt.
Tiểu Mễ khinh bỉ liếc cậu bé một cái, kênh kiệu nói: "Cha tôi nói, người mà có tiểu kê kê nhỏ, về sau sẽ không tìm được vợ đâu, tương lai khẳng định cậu không tìm được vợ rồi!".
Cậu nhóc kia bị dọa sợ, ngay cả quần cũng không kịp kéo khóa, oa oa khóc lớn chạy ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó nhào vào lòng một người đàn ông cao lớn tuấn lãng, uất ức chỉ vào phía sau lưng mình: "Hu hu. . . . . .cha ơi, cậu ta nói. . . . . . cậu ta nói. . . . . . nói kê kê của con nhỏ, không tìm được vợ . . . . . .", cậu nhóc đáng thương, khóc đến đến nấc cả lên.
Khóe miệng người đàn ông khẽ giật giật, ôm lấy cậu nhóc đáng thương nhóc, dỗ dành: "Ai nói, cha sẽ thay con đánh thằng nhóc đó!".
Cậu bé nhào vào trong ngực cha mình, sau đó chỉ vào Tiểu Mễ đang khoan thai đi ra nói: "Chính là cậu ta . . . . .cậu ta nói. . . . . . Nấc. . . . . ."
Người đàn ông kia nhìn cậu bé so với con trai mình còn nhỏ hơn một chút, gương mặt ngây thơ thuần lương, thật sự không tưởng tượng nổi sẽ là người nói ra những lời như vậy?
Tiểu Mễ trưng ra vẻ mặt thuần lương vô tội nháy nháy mắt với người đàn ông kia, sau đó khéo léo mỉm cười rời đi, nhu thuận như vậy khiến cho người nào đó không nhịn được hâm mộ, con cái nhà ai mà lại hiểu chuyện thế chứ.
Có điều lúc Tiểu Mễ đi qua, đột nhiên quay đầu khinh bỉ nói với cậu nhóc kia: "Ngu ngốc, chỉ biết nằm ở trong ngực cha mình mà khóc, ngu hết biết! Kê kê vừa nhỏ lại vừa đần, cho đáng đời không tìm được vợ!". Sau đó hùng dũng nghênh ngang rời đi.
Thái độ thay đổi còn nhanh hơn lật sách, làm cho người đàn ông kia kinh ngạc há hốc miệng, cái cằm tuấn tú chuẩn bị rớt xuống đất. Mà cậu con trai trong ngực còn khóc lợi hại hơn.
Một người phụ nữ trẻ tuổi bế bé gái mới được mấy tháng, vội vã chạy tới hỏi: "Thẩm Minh Phong, anh làm gì đấy? Làm sao lại dắt con đi vệ sinh lâu như vậy? Hay là lại coi trọng ả nào rồi, anh muốn chết có phải không! Muốn ly hôn thì nói thẳng ra đi!". Trước sau như một thực hung hãn, tựa như một con cọp cái.
Được rồi, đồng chí vú em anh tuấn kia chính là Thẩm Minh Phong mà chúng ta đã lâu không gặp, một Đại Thiếu gia đã từng phong lưu phóng khoáng một đời, hiện tại lại luân lạc tới thân phận này. Thẩm Minh Phong đặt con trai xuống, nói: "Tống Dĩ Hinh, anh đã cảnh cáo em đừng có lúc nào cũng đặt hai từ ly hôn ở trên khóe miệng, ngay cả con cũng sinh hai đứa rồi, em nghĩ thử xem ngoại trừ anh ra ai còn muốn em nữa chứ!". Vừa nói, vừa đón lấy con gái, cầm bình sữa cho bé bú.
"Hừ! Anh ghét bỏ tôi có phải không? Tôi biết ngay mà! So ra thì tôi còn kém hơn hồng phấn tri kỷ kia của anh, anh đi tìm cô ta đi, tôi không cản đâu!". Mới hơn hai mươi tuổi, vừa bước qua tuổi 23, vóc người của Tống Dĩ Hinh được bảo dưỡng cực tốt, một chút cũng không nhìn ra cô hiện tại đã là mẹ của hai đứa bé, đang uất ức lên tiếng phản bác.
Thẩm Minh Phong cảm thấy thật nhức đầu, đầu hàng nói: "Được rồi, là anh sai, OK?".
Bé gái mới được năm tháng nằm trong ngực cha mình, nhìn cha mẹ gây gổ, cho tay vào miệng mút chùn chụt rồi bi bô cười lên, vô cùng đáng yêu. Gia đình này đúng là cứ tới chỗ nào chỗ đó liền gà bay chó sủa không yên.
Bên kia, Tô Lưu Cảnh nhìn con trai dương dương hả hê trở lại, vươn tay bế ậu lên ghế, rồi hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì mà con vui vẻ thế?"
Tiểu Mễ hả hê nháy nháy mắt, nói: "Con gặp một thằng nhóc ngốc thật là ngốc, còn có một ông chú ngu ngơ cực kỳ, hi hi hi hi."
Tô Lưu Cảnh liền đoán được, nhất định là cậu con trai nghịch ngợm nhà mình lại đùa bỡn người ta rồi, giả vờ giận dữ chỉ vào trán của cậu, nói: "Con đấy. . . . . ." Thật không biết học ai.
Cậu nhóc lơ đễnh xoa xoa đầu, sau đó nhìn vào thức ăn trước mặt hoan hô một tiếng, rồi vùi đầu vào ăn.
Khi một nhà bốn người Thẩm Minh Phong, từ trong nhà hàng ra ngoài, đi đến chỗ đậu xe thì đồng thời, Tô Lưu Cảnh cũng dắt tay Tiểu Mễ ăn uống no đủ đi ra, hai nhà chớp nhoáng đi lướt qua nhau. Cũng không có ai chú ý tới ai, dù sao nơi này là nước Anh, ai cũng không nghĩ tới lại tình cờ gặp nhau dưới tình huống như vậy?
Đặt đứa bé vào trong xe, lúc Tống Dĩ Hinh vừa chuẩn bị đóng cửa xe lại, đột nhiên hét to một tiếng: "Ơ! Lưu Cảnh!".
Thẩm Minh Phong nhíu mày, hỏi bà vợ đang ầm ầm ĩ ĩ của mình: "Em hét gì thế?". Kể từ khi Tô Lưu Cảnh biến mất, bọn họ đối với cái tên này luôn nhạy cảm, nhất là việc Hình Hạo Xuyên vẫn đang điên cuồng tìm kiếm khiến cho mọi người thời thời khắc khắc đều cảnh giác cao độ. Toàn thế giới đều đang truy tìm cô ấy, vậy mà cô ấy dường như đã biến mất khỏi thế gian này, vô ảnh vô tung.
Tống Dĩ Hinh lập tức mở cửa chạy ra, tìm kiếm chung quanh: "Mới vừa rồi dường như em đã nhìn thấy Lưu Cảnh !"
Thẩm Minh Phong đóng cửa xe lại, bố trí hai đứa bé ngồi yên vị trong đó, sau đó cũng chạy ra tìm kiếm: "Ở đâu?"
"Mới vừa rồi ở cửa ra vào, thấy một người rất giống cô ấy!". Hai người nhìn khắp bốn phía hồi lâu, xung quanh xe cộ đi lại như mắc cửi, người đi đường thì lại đông đúc, lại không nhìn thấy nửa điểm bóng dáng quen thuộc, Tống Dĩ Hinh vuốt trán, ảo não mất mát nói: "Có lẽ, là em nhìn lầm rồi."
Thẩm Minh Phong biết vợ mình vẫn luôn hối hận vì năm đó không đến chăm sóc an ủi bạn thân liền nhẹ nhàng ôm bà xã vào lòng vỗ về: "Được rồi, đừng áy náy nữa, nhất định sẽ tìm thấy cô ấy mà!".
Mặc dù bọn họ vẫn hay cãi nhau, nhưng không thể phủ nhận, đây chính là một phương thức chung đụng đặc biệt của riêng hai người, càng ồn ào, tình cảm của họ lại càng tốt. Đây cũng chính là điểm khiến cho người khác đặc biệt hâm mộ.
Mắt Tống Dĩ Hinh đỏ lên, tựa vào trong ngực chồng mình nói: "Phong, anh biết không? Em thật sự rất đáng giận, tại sao bản thân mình có được hạnh phúc lại quên mất cô bạn thân duy nhất. Nếu như lúc ấy em quan tâm đến cô ấy nhiều hơn, không, lúc ấy đáng lẽ ra em không nên để cho cô ấy ở bên cạnh Hình Hạo Xuyên, em. . . . . .". Người phụ nữ này bề ngoài lúc nào cũng ầm ĩ nhưng thật ra trái tim bên trong vẫn luôn rất nhạy cảm, mềm yếu.
Thẩm Minh Phong an ủi bà xã: "Không trách em được, mỗi người chúng ta, ai cũng đều có trách nhiệm. Cô ấy sẽ trở về thôi, anh cam đoan với em, cô ấy nhất định sẽ trở về ? Còn có Hình nữa, mấy năm nay vẫn không hề buông tha, với tính tình của cậu ấy, nếu không tìm được Tô Lưu Cảnh nhất định sẽ không bỏ qua ."
Bên này, Tống Dĩ Hinh và Thẩm Minh Phong tìm kiếm khắp nơi, còn Tô Lưu Cảnh lại mang theo Tiểu Mễ đi vào một cửa hàng thủ công mỹ nghệ, cửa hàng này chỉ cách chỗ Tống Dĩ Hinh một con đường náo nhiệt, nhưng mở một cánh cửa chính là bước vào một thế giới khác, sợ rằng bọn họ vĩnh viễn không biết, chỉ kém mấy bước nữa thôi là có thể tìm được cô, số mệnh có đôi khi vẫn thích trêu cợt con người ta như vậy.
Lúc này trong cửa hàng, Tô Lưu Cảnh đang chăm chú quan sát một cái nút kết truyền thống của Trung Quốc, trong đôi mắt cô, dường như vừa lóe ra tia sáng . . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT