Tô Lưu Cảnh biết rõ mình bị đưa vào phòng mổ, cảm nhận được ánh đèn phẫu thuật chiếu vào trên người mình, cảm nhận được mình được bế lên giường, đưa vào phòng bệnh, biết có người nhẹ giọng thì thầm bên tai, biết cửa bị đóng, biết cửa lại bị mở ra, biết có người hôn lên trên trán mình, biết người đó cầm tay của mình nỉ non câu xin lỗi, biết người kia là ai, biết bác sĩ ra ra vào vào thông báo tình trạng hôn mê của cô, hơn nữa vẫn sốt cao không lùi.
Thậm chí cô còn biết người nào đó bá đạo nhẹ giọng nói anh yêu em bên tai mình. Mặc dù vậy, cô vẫn không thể nào tin tưởng, chỉ cảm thấy thật giễu cợt.
Cô biết tất cả, nhưng lại không muốn tỉnh lại.
Đúng vậy, là do bản thân cô bài xích việc thức tỉnh, trong suốt ba ngày, cô vẫn không chịu mở mắt, dường như buông xuôi với tất cả, bất cứ cái gì cũng đều không để ý đến nữa, chỉ muốn như thế này, ngủ đến hết hết cuộc đời. Cho nên, cô cứ mãi chìm trong hôn mê. Bởi vì chỉ có hôn mê mới có thể không phải đối mặt với tàn khốc thực tế; bởi vì hôn mê mới có thể lừa mình dối người, không bi thương nữa; bởi vì hôn mê, mới có thể thoát khỏi tất cả phiền não, chân chính được tự do.
Trong ba ngày này, Hình Hạo Xuyên và Nghiêm Hàn Dư ở trong phòng bệnh của cô, một lần lại một lần bộc phát đại chiến, đơn giản chỉ vì cô gái đang nằm trên giường kia. Mặc dù, cuộc chiến đấu đó của bọn họ chưa từng được cô đồng ý.
Tô Lưu Cảnh yên lặng lắng nghe, ở trong lòng cảm thấy thật vui vẻ: Nhìn xem, hai người đàn ông mấy chục tuổi đầu kia, một là tổng giám đốc nắm trong tay quyền sinh quyền sát, một là bác sĩ có tiếng, thế nhưng lại giống như những đứa bé tranh nhau món đồ chơi, còn ồn ào đánh nhau nữa, đúng là thật thú vị.
Hai người họ một lần lại một lần trừng mắt, lạnh lùng nhìn nhau, cho đến khi bác sĩ cảm thấy không chịu nổi nữa, tức giận lên tiếng đuổi ra ngoài.
Tô Lưu Cảnh vẫn cố chấp mê man như cũ , mặc cho người đến người đi cũng đều không đi để ý tới. Đây cũng là lần đầu tiên cô tùy hứng như thế, bởi vì cô muốn bản thân được hoàn toàn giải thoát mình.
Ân oán gì gì đó, thù hận gì gì đó, cả thế thân gì gì đó, bản thân là ai, mang họ gì, là con gái của ai, tất cả đều vứt ra đằng sau, cái gì cũng không muốn quản, cái gì cũng không muốn quan tâm!
Bệnh viện vào đêm, yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, tất cả như những cánh hoa đan thành một chiếc lưới bao bọc lấy Tô Lưu Cảnh, mang đến cho cô cảm giác an toàn chẳng khác nào đứa trẻ được nằm trong bụng mẹ. Vì từ nhỏ cô đã tương đối thiếu cảm giác an toàn, cho nên càng hãm sâu vào trong trạng thái này.
Nhưng đúng lúc này, trong khoảng không yên bình đó, lại vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt lại lộn xộn, bước chân này tựa hồ còn mang theo cả sự chật vật không thể nói ra được.
Mi tâm của Tô Lưu Cảnh khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không hình thành bất kỳ phản ứng nào. Bây giờ cô vẫn còn đang hôn mê, đúng vậy, đó chính là ô dù đủ để ngăn cản bất kỳ chường ngại nào.
Cửa không tiếng động được mở ra, ánh đèn dìu dịu từ hành lang nhẹ nhàng hắt vào bên trong, ngay sau đó lại bị đóng lại, lần nữa khôi phục bóng đêm u ám, không có bất kỳ thanh âm nào, nhưng Tô Lưu Cảnh vẫn cảm nhận được: có người đang tiến vào.
Bởi vì ánh mắt sáng quắc như dao khiến cho toàn thân cô nâng cao cảnh giác.
Người tới chậm rãi, không tiếng động đến gần giường bệnh, nửa bên mặt được quấn băng thật dầy, chỉ còn lại nửa gương mặt lộ ra ngoài, càng làm nổi bật ánh mắt âm u lạnh lẽo, vô cùng đáng sợ.
Người đó nhẹ nhàng cười, khoảng cách tương đối gần, nhiều nhất chỉ kém ba bước, cô ta nói: "Ha ha, Tô Lưu Cảnh, còn phải tiếp tục giả vờ ngủ sao?"
Là Tiếu Như Nghê. Tô Lưu Cảnh trong lòng khẽ nghi ngờ, cô ta tới làm gì?
Đúng vậy, người này chính là Tiếu Như Nghê, sau cơn chấn động kia, mặt của cô ta đã hoàn toàn bị hủy, nhưng vẫn cố chấp lựa chọn màu trắng, thật đúng như người ta vẫn nói: những người lựa chọn màu trắng vốn là người cô độc, cố chấp và kiêu ngạo.
Tiếu Như Nghê quan sát Tô Lưu Cảnh một lượt từ trên xuống dưới, khi thấy gương mặt của cô tuy tái nhợt nhưng vẫn còn hoàn hảo thì trên mặt liền toát lên vẻ châm chọc, phẫn hận.
Cô ta hừ lạnh một tiếng, nói: "Cô nhìn xem, cuối cùng cô vẫn thua tôi, thua triệt triệt để để!"
Cô ta lại nói: "Người mà Hình chọn cuối cùng vẫn là tôi, mà không phải cô, cô bị bỏ rơi rồi, ở trong lòng Hình cô vĩnh viễn không có cách nào so sánh với tôi, cho dù tôi chỉ sống được nửa năm nữa, cho dù mặt của tôi bị thương, nhưng —— anh ấy vẫn lựa chọn tôi, cuối cùng vẫn là tôi!"
Rồi lại tiếp tục nói: "Cô tranh với tôi lâu như vậy, nhưng lại bị thua cuộc, như thế nào, cảm giác đó ra sao? Đau lòng, chết tâm, hay còn cái gì nữa? Nói đi! Mau nói đi! Để cho tôi có thể hưởng thụ được nỗi khổ sở của cô thật tốt!".
Tô Lưu Cảnh cũng không trả lời, chỉ yên lặng nằm đó, mặc cho cô ta điên cuồng gào thét. Nhưng trong lòng thì dần dần đau đớn, cảm thấy đắng chát, sau đó là tê dại.
Cô ta nói không sai, người anh lựa chọn cuối cùng vẫn là cô ta, đã như vậy, Tô Lưu Cảnh, mày cũng không cần thiết phải vì thế mà đau lòng, bởi vì từ đầu chí cuối, mày cũng chỉ là người ngoài cuộc.
"Vẫn còn giả bộ ngủ sao?", đầu ngón tay lạnh lẽo của cô ta nhẹ nhàng vẽ vài đường trên mặt cô.
"Này, tôi nói cho cô biết một bí mật nhé, sau khi nghe xong, cô còn có thể tiếp tục giữ vững trấn định như vậy nữa hay không ? Tôi thật sự rất mong chờ!". Tiếu Như Nghê nhếch miệng cười, có điều nụ cười này trong đêm tối, lại nở rộ trên gương mặt kia, quả thật so với ma quỷ địa ngục còn đáng sợ hơn.
Lòng Tô Lưu Cảnh bỗng nổi sóng, cô ta đang nói đến cái gì? Bí mật gì?
Tiếu Như Nghê cúi người xuống, hạ thấp giọng, ở bên tai cô nhẹ giọng nói ra từng chữ từng chữ, thanh âm kia chẳng khác nào như đang nguyền rủa: "Tôi cho cô biết, thật ra thì, cha của cô, mười năm trước, đã bị người ta vu oan, hãm hại!".
Tô Lưu Cảnh vốn trầm mặc bình thản lúc nghe thấy những lời này cả người chợt căng thẳng, đầu ngón tay run lên, không khó nhìn ra hiện tại trong lòng cô biến động lớn đến cỡ nào.
Tiếu Như Nghê hài lòng nhìn phản ứng dù rất nhỏ trên người cô, hả hê nhếch môi nói: "Có biết vì sao mẹ Hình lại bài xích cô như vậy không? Bởi vì, trên người cô cất giấu một bí mật khổng lồ —— liên quan đến cái chết của Hình lão tiên sinh, cùng danh dự cả đời của ông ấy!".
Đầu ngón tay Tô Lưu Cảnh không ngừng run rẩy, rốt cuộc không nhịn được mà chậm rãi mở mắt ra.
Tiếu Như Nghê đứng thẳng người lên, từ trong cổ họng phát ra một tiếng hừ lạnh, kiêu ngạo nói: "Muốn biết sao? Trên cõi đời này, người biết được bí mật kia, chỉ còn lại ba người, một là mẹ Hình, một là lão quản gia bên cạnh bà ta, còn lại chính là tôi. Ngay cả người cha ngu xuẩn của cô cho dù có bị giam cầm suốt mười năm cho đến hết đời sợ rằng cũng không biết mình đã trở thành người chịu tội thay!"
Đôi môi Tô Lưu Cảnh tái nhợt, không ngừng phát run. Tin tức này, quả thật quá mức chấn động, lúc này trong đầu cô chỉ còn lại khoảng không trống rỗng.
"Muốn biết sao? Cầu xin tôi đi". Tiếu Như Nghê cao cao tại thượng nói. Đúng vậy, cái cô ta muốn chính là Tô Lưu Cảnh phải mở miệng cầu xin, muốn cô phải cúi đầu trước mặt cô ta, muốn hoàn toàn đánh bại cô.