Trên cơ bản mà nói, Tô Lưu Cảnh là người cực kỳ thiếu hụt cảm giác an toàn, từ cái năm tám tuổi ấy, cha bị bỏ tù, sau đó mẹ lại bệnh tật qua đời, từ đó trở đi không có ai đối xử tốt với cô cả. Cho nên mỗi khi người khác đối xử với cô tốt một chút tốt, bản thân cô đều hận không thể báo đáp lại người đó gấp gấp trăm gấp nghìn lần. Sâu thẳm tâm hồn khát vọng được yêu thương, cho nên chỉ cần nhận được một chút xíu ấm ấp, cũng sẽ luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Không thể không nói Tiếu Như Nghê là một người phụ nữ cực kỳ thông minh, nắm bắt được chính xác nhược điểm trí mạng này của Tô Lưu Cảnh, cái cô ta muốn chính là khơi lên sự áy náy, tự ti mặc cảm trong Tô Lưu Cảnh, để cho cô tự mình hành hạ mình so với việc bị người khác hành hạ lại càng hữu hiệu hơn nhiều.
Tiếu Như Nghê trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ lo lắng kéo tay Tô Lưu Cảnh nói: "Lưu Cảnh, sắc mặt của cô sao lại kém như vậy, mau đi nghỉ ngơi một chút đi".
Tô Lưu Cảnh vội cười cười từ chối: "Không, không cần đâu, tôi hiện tại tốt vô cùng".
Tiếu Như Nghê ‘ thương tiếc ’ ôm lấy mặt của cô, nói: "Không cần miễn cưỡng như vậy đâu? Cô có biết gần đây cô đã gầy đi bao nhiêu rồi không? Đồ ngốc!".
"Ừm", lần này Tô Lưu Cảnh lại càng thêm áy náy, cắn môi gật đầu khẽ đáp. Cô đã đã từng đồng ý với Tiếu Như Nghê, không dây dưa qua lại với Hình Hạo Xuyên nữa, nhưng không nghĩ tới chuyện bây giờ lại phát sinh như vậy, quả thật bản thân thấy thật hổ thẹn với cô ấy. Thế mà Tiếu Như Nghê chẳng những không trách cô, ngược lại còn quan tâm đến cô như vậy, sao cô không tự trách cho được, cái này so với việc bị người khác chỉ thẳng vào mặt mà mắng mỏ còn khó chịu hơn nhiều?
Cô thậm chí còn nghĩ tới, nếu như mình thật sự có một người chi gái ân cần diuh dàng như vậy, có phải sẽ không cần khổ cực như bây giờ hay không ? Có phải cuộc sống sẽ tốt hơn rất nhiều.
"Lưu Cảnh, ngày hôm qua hình như tôi đã làm rơi một chiếc bông tai trong thư phòng của Hình rồi, cô có thể đi tìm giúp tôi được không?". Tiếu Như Nghê chợt lo lắng nói: "Đó là đồ mà mẹ tôi đã để lại cho tôi, hi vọng nó sẽ không bị mất".
"Vâng!", Tô Lưu Cảnh không chút do dự, chạy thẳng đến phòng làm việc của Hình Hạo Xuyên tìm kiếm.
Hình Hạo Xuyên vẫn chưa về, trong thư phòng rộng thênh thang có vẻ như rất trống trải, Tô Lưu Cảnh đưa mắt quan sát xung quanh, chiếc bông tai nhỏ xíu như vậy, thật không biết nên bắt đầu tìm từ đâu.
Mấp máy môi, Tô Lưu Cảnh quyết định tìm từ những góc khuất trước. Nhỏ như vậy rất có thể đã rơi vào trong một góc rồi, cô bò ra đất tìm một vòng, ngay cả những khe hở của những chiếc thảm ghép cũng không hề bỏ qua, nhưng lại không tìm thấy vật kia đâu cả. Tô Lưu Cảnh đứng lên ngẫm nghĩ một chút, rất có thể rớt ở trên bệ cửa sổ hay là ghế sô pha cũng nên?
Tô Lưu Cảnh tiếp tục tỉ mỉ tìm kiếm, chợt thấy trên chiếc bàn làm việc rộng rãi để một xấp tài liệu ngổn ngang, có lẽ những tài liệu này tương đối quan trọng, rõ ràng Hình Hạo Xuyên đã cấm không cho bất kì ai động vào. Tô Lưu Cảnh cũng không muốn chạm đến giới hạn của anh, đang muốn đến chỗ khác tìm, trong nháy mắt vừa quay đầu, lại nhìn thấy tên của mình ở trên đó.
Nhìn tên mình sờ sờ trên bìa tài liệu, đáy lòng cô chợt dấy lên nghi ngờ, đó là tư liệu về cô sao? Tại sao Hình Hạo Xuyên muốn điều tra về cô? Theo bản năng mách bảo, chắc chắn nơi này đã cất giấu thứ gì đó quan trọng, hấp dẫn ánh mắt của cô, nhưng đồng thời lại có thanh âm báo động vang lên, như muốn nhắc nhở cô không nên sờ vào những thứ kia, nếu không thì cô sẽ lập tức hối hận.
Nhưng sự hiếu kỳ vẫn chiếm thượng phong hơn, Tô Lưu Cảnh chậm rãi cầm tập tài liệu lên, nhìn tên mình ở phía trên ngẫm nghĩ thật lâu, mới chậm rãi mở ra.
Tờ thứ nhất, là tư liệu về lí lịch cơ bản, ngày tháng năm sinh cùng với quê quán. Tờ thứ hai, là tình huống gia đình của cô, bao gồm người cha đã bị bỏ tù, Tô Lưu Cảnh lật từng tờ, từng tờ, trên tài liệu đã tóm tắt thật chi tiết, về tất cả mọi thứ có liên quan đến cô, ngay cả cô học tiểu học, trung học cơ sở, hay trung học phổ thông ở đâu cũng chỉ ra tường tận, sau đó đã làm công ở nơi nào, quen biết những người nào cũng viết rất rõ ràng, chỉ bằng những dòng chữ màu đen này, toàn thân cô cao thấp ra sao cũng hiện lên đầy đủ hoàn chỉnh.
Tô Lưu Cảnh vốn cũng không để ý, những chuyện này mọi người đều đã biết, cô cũng không muốn che dấu làm gì, đang định đặt tài liệu xuống, đột nhiên tờ cuối cùng lại xuất hiện ở trước mắt.
Tô Lưu Cảnh nhìn những chữ viết phía trên đó, mắt theo từng dòng chữ mà càng ngày càng to dần, càng lúc càng mở lớn, càng ngày càng kinh ngạc, càng ngày càng sợ hãi, cuối cùng thở hốc vì kinh ngạc, ngón tay cầm tài liệu cũng không chịu khống chế được mà chậm rãi run rẩy, cả người run lên bần bật, ngã nhào ở trên ghế ngồi.
Mười năm trước. . . . . .
Mười năm trước, thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, thì ra là. . . . . ! ! !
Tô Lưu Cảnh chợt nhớ tới, ngày hôm đó, cô ở bên ngoài thư phòng, loáng thoáng nghe được Lưu Thừa và Hình Hạo Xuyên bàn luận những lời kia, có lẽ là nói đến chuyện này đi. Không trách được. . . . . . Không trách được, lúc Hình Hạo Xuyên phát hiện ra cô nghe lén lại có phản ứng lớn như vậy.
Không trách được, không trách được mẹ Hình kể từ đầu tiên nhìn thấy cô liền sinh ra hận ý, thì ra không chỉ bởi vì cô nghèo hèn, không hẳn chỉ vì sợ cô dựa dẫm vào người có quyền thế, không xứng với nhà bọn họ.
Không trách được, không trách được khi Hình Hạo Xuyên lấy được tài liệu này liền không chút do dự ném cô ra khỏi nhà họ Hình, không trách được năm lần bảy lượt muốn hành hạ cô chết đi sống lại, mỗi một lần đối tốt với cô một chút lại càng nhận tổn thương nhiều hơn, không trách được ánh mắt của Hình Hạo Xuyên nhìn cô lại luôn phức tạp như vậy.
Không trách được, không trách được Lưu Thừa như có như không thở dài, mặt chú thím Bình luôn khó coi. . . . .
Những thứ này trước đây cô chưa từng suy tư qua, thì ra tất cả đều có nguyên nhân của nó ——
Tô Lưu Cảnh nắm chặt tờ giấy mỏng manh trong tay, lại cảm thấy như có ngọn núi nặng nề đè lên đôi vai gầy yếu, ép cô thở dốc liên tục, sắp hít thở không thông. Tô Lưu Cảnh một tay ôm thật chặt trái tim, tài liệu trong tay rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng, lộp bộp rơi xuống đất, như cánh chim thiên nga bay lượn trên bầu trời đột nhiên chao đảo rơi xuống.
Mười năm trước, tám tuổi năm ấy, nhà cô xảy ra biến cố khổng lồ, mà khi đó cô vẫn còn quá nhỏ, hoàn toàn không nhớ rõ rốt cuộc là tại sao, nguyên nhân gì lại khiến cho cha cô bị bắt giam, tại sao mẹ cô lại im hơi lặng tiếng, từ đó không thể nào gượng dậy nổi? Tại sao nhà bọn họ phải chịu sự xem thường của mọi người ? Mọi nghi ngờ khi đó của cô, rốt cuộc vào hôm nay, dưới tình huống không ngờ tới này đã lấy được giải đáp.
Nếu như phải lựa chọn, thì cả đời này cô nhất định sẽ không do dự bỏ qua, cả đời này chẳng hay biết gì so với việc biết được chân tướng tàn khốc kia sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều chẳng phải sao. Nhưng tại sao? Tại sao ông trời lại không muốn buông tha cho cô. . . . . .
Bên ngoài khe cửa, Tiếu Như Nghê không biến sắc đứng ở đó, nhìn khuôn mặt hoảng sợ cùng với những giọt nước mắt không tự chủ rơi ra của Tô Lưu Cảnh, khóe môi chậm rái nở nụ cười đầy châm biếm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT